Áng mây thứ 52 : Sóc con nghịch ngợm (2)
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi hòa cùng giai điệu trong trẻo của tiếng vặn dây cót....
Em xoay...
Anh xoay...
Chúng ta cùng chuyển động xoay tròn...như vòng tròn của số phận không có điểm bắt đầu cũng không tìm được điểm kết thúc....
chỉ biết rằng vào một lúc nào đó chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi có những khoảng không trắng xóa của tuyết, của trái tim tinh khiết còn ấm những nhịp đập yêu thương....
_ Chào các bạn, mình trở lại đây.
Cái giọng trong trẻo vang lên làm dịu lại không khí ồn ào trong lớp. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía phát ra chất giọng quen thuộc ấy.
Thiên Di cười tươi rói nhìn một lượt những gương mặt thân quen trong lớp. “Dân số” trong lớp cũng dành cho con sóc nhỏ những cái nhìn chào đón sự trở về. Và tất cả cùng có chung một ý nghĩ : Chắc bên đó trường học khắc nghiệt lắm!
Tiến đến vị trí cuối lớp, đối diện với hai tia nhìn không mấy thiện cảm, Thiên nhoẻn miệng nói :
_ Chào, lâu không…
Cốc…
_ Đây là sự trừng phạt cho kẻ chù ẻo.
Cốc nhẹ vào vầng trán xinh, Bách Nhật chậm rãi nói, trong lòng ngập tràn niềm vui khi nhìn thấy Thiên Di.
_ Á, đau…
Đưa tay véo má Thiên Di một phát rõ đau làm nó phải hét toáng lên và xoa xoa bờ má ửng đỏ, Triết Minh hậm hực ngồi trở lại bàn, chất giọng trầm trầm vang lên :
_ Báo hại bọn tôi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-dang-ghet-em-da-cuop-trai-tim-anh-roi/2429654/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.