Áng mây thứ 34 : Sự thật được phơi bày
Chỉ cần gió….……thì chuông sẽ kêu
Và…
….chỉ cần có niềm tin…….thì yêu thương sẽ đến.
_ Đây là trường học chứ không phải nơi ai muốn vào thì vào.
Chỉnh lại gọng kính, thầy Vinh lại ôn tồn, giọng chậm rãi nhìn Vĩnh Kỳ :
_ Sao cậu lại vào được đây? Bảo vệ không ngăn sao?
_ Mua chuộc.
Với chất giọng ngỗ ngáo, Vĩnh Kỳ dửng dưng buông ra hai từ từ cửa miệng mình rồi buông cánh tay Thiên Di ra, cậu quay đi và để lại cho Thiên Di một lời tạm biệt.
Khẽ thờ phào nhìn sang thầy Vinh – ân nhân của mình – Thiên Di cười nhẹ :
_ Cám ơn thầy.
_ Không có gì! Thôi, em về lớp đi.
Nói rồi, thầy ấy quay đi, theo như hướng mà thầy đang đi thì chắc rằng nơi thầy đến là phòng Hiệu trưởng.
Trước đó, thầy Vinh đang trên đường đến phòng Hiệu trưởng để bàn chuyện thì chợt nhìn thấy Thiên Di đang trong tình huống khó xử nên “tạt” qua giúp đỡ.
Đang ngồi trầm ngâm trong phòng y tế, bất chợt từ đâu, một nổi lo lắng dấy lên, bâu víu lấy tâm trí thầy. Vừa lúc đó, có cuộc gọi đến, từ Hiệu trưởng.
Cảm thấy có gì đó không được ổn cho lắm, Thiên Di nghĩ bụng rồi lén lút theo sau thầy Vinh, vì nó nhận ra vẻ mặt thầy ấy đang rất lo lắng, có vẻ là một chuyện quan trọng.
Mặc dù việc theo dõi thầy giáo là không đúng, nhưng …nó không sao ngăn nổi chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-dang-ghet-em-da-cuop-trai-tim-anh-roi/2429618/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.