Hạnh phúc Áng mây thứ 16 : “Cú lừa” ngoạn mục • Không có người trước, thì làm gì có người sau ?• Không có người đau, thì làm gì có người hạnh phúc ? • Đã chấp nhận đến sau, thì phải chấp nhận đau ! ... • Đã chấp nhận yêu, thì phải chấp nhận đôi điều không muốn ! • Tấm chăn hạnh phúc vốn nhỏ, đâu thể 3 người cùng ấm. . ._ Chưa hết giờ học mà sao con lại đến đây? Nhìn thấy Thiên Di khi mở cửa định đi đến phòng y tế gặp thầy Vinh, Hiệu trưởng ngạc nhiên thốt lên rồi trở vào, ra hiệu cho nó ngồi xuống ghế. Thật không ngờ, ngày hôm nay ông lại được gặp nó tới 2 lần, không chỉ thế, nó sẽ đến nhà ông nữa. Niềm vui lấn át nỗi lo lắng trong ông, sau mấy năm xa cách, giờ đây, nó đã lớn hơn, đáng yêu hơn trong mắt ông. Ông thường suy nghĩ nhiều đến ngày được nghe nó gọi một tiếng “cha”, chắc lúc đó ông sẽ òa khóc mất thôi! _ Dạ, tuy chưa hết giờ học nhưng …con nôn nóng được gặp mẹ mình, con thật sự rất nhớ bà. Và….mong Hiệu trưởng cho phép con được “cúp tiết” để đi thăm bà ạ! – Kèm theo sau câu nói là nụ cười hồn nhiên trong sáng của Thiên Di. Nụ cười của nó làm lòng “cha” vui lây, trong mắt ông bây giờ, Thiên Di giống như một thiên thần bé nhỏ vậy, nhưng số phận trớ trêu thay khi…. Gạt chuyện không vui sang một góc, Hiệu trưởng nở một nụ cười – nụ cười hạnh phúc : _ Ha ha, nếu con “cúp tiết” thì ta cũng “bỏ giờ làm việc” đấy thôi. Vì ta đã “gián tiếp” giúp con “cúp tiết” rồi còn gì! Khiếu hài hước của Hiệu trưởng Lâm làm Thiên Di phì cười, nó cảm thấy quý ông biết bao! Bất giác, nó lại nhớ đến người cha thân yêu. Nếu còn sống thì chắc có lẽ giờ ông cũng trạc tuổi Hiệu trưởng đây thôi. Không muốn làm Hiệu trưởng mất vui, Thiên Di nhanh chóng thôi nghĩ đến chuyện buồn, nó đứng lên rồi mỉm cười : _ Vậy bây giờ con và ngài cùng “trốn” thôi Hiệu trưởng. _ Chủ tịch, có điện thoại! Giật mình khi nghe giọng của ông Kan phía sau lưng, Vĩnh Khoa khẽ gật đầu rồi rời khỏi ban công lộng gió. Bước vào phòng, cậu lạnh lùng nghe máy : _ Tôi nghe đây. _ Ha ha, cháu trai thân yêu của ta. Con vẫn khỏe chứ! – Đầu dây bên kia vang lên giọng cười khanh khách. _ Là ông sao! Con vẫn khỏe, còn ông thế nào! _ Vẫn khỏe. Tổ chức bên này ngày càng phát triển mạnh mẽ đấy. Bên con cũng vậy chứ. À, chắc con và vợ con đang sống vui vẻ nhỉ? _ Dạ. Nhưng sao ông biết con đã tìm được cô ấy? – Có chút ngạc nhiên, Vĩnh Khoa không nghĩ ông mình nắm bắt được thông tin bên này nhanh đến vậy. _ Chuyện của “chìa khóa vàng” sao rồi? – Không trả lời câu hỏi của Vĩnh Khoa, ông lái sang một vấn đề khác. _ Chưa có tung tích. Bọn con đang cho tìm ở các trường cấp 3. _ Hô hô, quả không hổ danh là cháu ta, con đang đi đúng hướng rồi đấy. Đợi khi chuyện tổ chức bên đây ổn định, ta sẽ về. Dứt câu, ông liền cúp máy. Vĩnh Khoa đặt điện thoại xuống bàn. Các câu hỏi bắt đầu tủa ra, xoay quanh đầu cậu : Câu nói của ông có hàm ý gì sao? Tại sao ông lại biết chuyện ở đây? Chẳng lẽ do ông Kan báo cáo với ông ư?.. Cốc cốc _ Vào đi! – Lấy lại nét mặt lạnh như tiền, Vĩnh Khoa ra hiệu cho người ngoài cửa bước vào. _ Thưa chủ tịch, chúng tôi đã tìm ở 70 trường cấp 3, hiện chưa có thông tin. Hôm nay, bọn tôi sẽ đến trường Quang Tuyến. _ Được rồi. Ra ngoài đi…À, mà khoan đã, thông tin ở trường Quang Tuyến, tôi sẽ tự tìm vì tôi quen biết với người ở trường đó. ------------------------------------------ Theo Hiệu trưởng về đến nhà, một căn nhà rộng rãi, thoáng mát và…..đáng ngạc nhiên hơn là, từ cách xây dựng đến cách bày trí đồ đạc, đều giống với sở thích của mẹ Thiên Di. Vừa thấy bóng bà thấp thoáng trong nhà, Thiên Di đã mừng rỡ reo lên : _ Mẹ ơiiiiiiiiiiii…. Ôm chầm lấy bà, Thiên Di lại khóc, không khác Thiên Di, mắt bà cũng ngấn lệ. Nhìn thấy cảnh mẹ con “đoàn tụ”, Hiệu trưởng Lâm không khỏi xúc động, ông cũng rất muốn ôm chầm lấy 2 mẹ con nhưng lí trí không cho phép ông làm vậy. Gặp lại mẹ mình, Thiên Di rất vui, nó ngồi thuyên thuyên nói chuyện với bà suốt mấy giờ liền. Chợt, điện thoại trong ba lô reo lên, là Vĩnh Khoa đang gọi, Thiên Di định không nghe máy nhưng mẹ nó lại nói : _ Nghe máy đi con, chồng con gọi kia kìa. _ A, không chịu đâu, mẹ trêu con. – Nhỏng nhẽo với mẹ xong, nó đưa điện thoại lên tai – Alô, tôi nghe nè. _ Chút anh đón em… _ Gì nữa? Tôi tự về được mà, ai cần anh đón. – Không đợi Vĩnh Khoa nói hết câu, Thiên Di liền mở miệng “từ chối thẳng thừng” _ Nè ngốc, tại anh có chuyện cần gặp Hiệu trưởng trường em nên mới tới, nhân tiện đón em luôn, tưởng anh thèm chở em lắm sao. Rụp!! Cúp máy một cách “thẳng thừng”, Thiên Di tức tối cho điện thoại vào ba lô rồi quay sang mẹ mình : _ Tên đáng ghét, con ghét hắn mẹ ơi, hắn cứ ăn hiếp con hoài (phải hông đó chời),ở nhà suốt ngày hắn cứ bắt con làm đủ thứ chuyện nào là dọn dẹp nhà, rửa chén, lau cầu thang, nấu đồ ăn phục vụ hắn …(bà này xạo thấy ớn luôn),con không làm tốt thì hắn chửi con, hâm he đánh con nữa. (dựng chuyện số một, bái phục chị Thiên Di). Hắn biến thái lắm mẹ ơi, con….. _ VỢ À! EM NÓI CHỒNG MÌNH NHƯ THẾ ĐÓ HẢ? ĐẶT ĐIỀU VỪA VỪA PHẢI PHẢI THÔI CHỨ! Vĩnh Khoa đã hết kiên nhẫn ngồi nghe nó nói xấu mình, cậu giận dữ bước ra khỏi….nhà bếp cùng thầy Hiệu trưởng với sự ngạc nhiên của Thiên Di. ----------------------------------- Nữa tiếng trước : Sau khi cuộc nói chuyện giữa Vĩnh Khoa và ông cậu kết thúc, vừa ngửa người ra sau ghế thì bỗng nhiên chuông điện thoại lại vang lên. Cậu nhận ra được đó là số của Hiệu trưởng, vì lúc trước đến tìm Thiên Di, cậu có lấy số của ông để tiện liên lạc. _ Có chuyện gì không Hiệu trưởng? _ Chào Vĩnh Khoa, bác là mẹ của Thiên Di, bác đang ở nhà của Hiệu trưởng. Bọn ta sẽ làm một thí nghiệm “nho nhỏ” giúp các con có thêm tình cảm. Con hãy theo địa chỉ mà đến đây nhé. _ Dạ! Con sẽ đến đó liền. Cúp máy. Trong lòng Vĩnh Khoa vừa vui mừng lại vừa lo sợ. “Có thêm tình cảm” với Thiên Di, điều đó cũng khiến cậu thêm vui. Nhưng…Vĩnh Khoa sợ, cậu sợ mình sẽ có điểm yếu, cậu sợ sẽ đánh mất niềm vui đang có, cậu sợ Thiên Di sẽ biết bộ mặt thật của mình, và điều duy nhất khiến cậu đau đầu : Cậu sợ Thiên Di sẽ gặp nguy hiểm…Hơn bao giờ hết, lúc này, có một thứ gì đó mơ hồ đang được hình thành…Bước ra khỏi phòng, Vĩnh Khoa tự nhủ với lòng : _ Trương Vĩnh Khoa, mày sẽ làm được mà, mày biết đâu là điểm dừng nên hãy dừng lại đúng lúc. Nhất định phải bảo vệ con nhóc đó. --------------------------------------- Hiện tại : Ngẩn người khi nhìn Vĩnh Khoa lù lù xuất hiện, Thiên Di trừng mắt hỏi : _ Sao….sao…anh lại có mặt ở đây? _ Nếu anh không ở đây, anh đâu biết được vợ mình lại thích nói xấu người khác đến thế! – Vĩnh Khoa nhếch môi, cậu tiến đến chỗ Thiên Di. Nhìn mẹ mình rồi lại nhìn Hiệu trưởng, Thiên Di chau mày khi nhìn thấy hai nụ cười “đầy ẩn ý” : _ Chẳng lẽ…. _ Con gái ngoan, mẹ đã gọi Vĩnh Khoa đến. Mẹ chỉ muốn con sống hạnh phúc thôi, mà nè, con phải hòa thuận với chồng chứ, ai đời nào lại đi nói xấu chồng mình như thế. Nhân cơ hội này, Vĩnh Khoa nhất quyết không tha cho nó, lợi thế đang nghiêng về phía mình, Vĩnh Khoa ngồi xuống ghế, vẫn nét mặt lạnh tanh, cậu nói : _ Mẹ nói rất đúng. Chắc tại con “hiền” quá nên bị Thiên Di “ăn hiếp” thôi. Không sao đâu mẹ. Chiêu này của Vĩnh Khoa quả thực rất ư là hiệu nghiệm, Thiên Di rất dễ nổi nóng, bằng chứng là hôm ở công viên. Chỉ với một câu nói của Vĩnh Khoa đã làm Thiên Di gắt lên : _ Nè, tên biến thái kia, có ngon nói lại coi, ai hiền? Đừng có nhõng nhẽo với mẹ tôi, không ai tin anh đâu, đồ xấu xa. _ Bé Di, ngồi xuống đi, con hung dữ quá đó, Vĩnh Khoa là chồng con mà. Và Vĩnh Khoa cũng rất thành công khi đã chiếm trọn tình cảm của mẹ Thiên Di. Cậu hả hê cười thầm trong bụng : Để xem em “đối phó” với mẹ mình thế nào. Tối nay, anh sẽ “xử” em sau, vợ à! _ Thiên Di! – Răng đe nhìn nó xong, bà hiền lành quay sang Vĩnh Khoa – Khoa này, con và Hiệu trưởng có chuyện riêng thì cứ lên lầu đi, để bác “dạy dỗ” con bé này lại cho! Cuối chào mẹ nó, Vĩnh Khoa cùng Hiệu trưởng lên lầu bỏ lại vẻ mặt rất ư là “đáng yêu” của Thiên Di phía sau. Đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, bà liền nhìn sang Thiên Di : _ Con hư quá. Sao lại nói chồng mình như thế chứ? _ Ứ, con ghét mẹ, sao mẹ lại đi bênh vực tên đó chứ. Mẹ thương hắn hơn con sao? – Thiên Di bĩu môi _ Con lớn rồi, hở chút là dỗi, Vĩnh Khoa chịu nổi tính khí của con cũng tội thật. – Bà âu yếm nhìn nó rồi trêu Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con càng ngày càng vui, như thể họ chưa từng xa cách vậy. Ngoài đường, trời đang dần tối. -------------------------------------- _ Con đến tìm ngài là có chuyện muốn hỏi. Ngài có từng nghe nói đến tổ chức Demon không? Ngồi xuống ghế, đối diện Hiệu trưởng, Vĩnh Khoa lại dùng cái giọng “đặc trưng” ở tổ chức để nói chuyện. Ngạc nhiên vì câu hỏi của Vĩnh Khoa, một nỗi sợ vô hình lại hiện diện trong ông. Cố giữ bình tĩnh, ông điềm nhiên : _ Demonwhite đúng chứ? Tôi được biết cậu là vị chủ tịch đương thời thôi, còn chuyện trong tổ chức, tôi không hề biết gì nữa. Nghe nói đó là một tổ chức khát máu, giết người không gớm tay, cậu cũng vậy ư? Hiệu trưởng Lâm thật thông minh khi đặt ra câu hỏi nghi vấn, chuyển quyền trả lời sang người hỏi – Vĩnh Khoa, chẳng khác câu “rừng càng già càng cay”. _ Đúng. Nhưng con không phải tên “giết người không gớm tay” đâu ạ! Chỉ trong một vài trường hợp thôi. Khẽ cười trước câu trả lời khôn khéo của Vĩnh Khoa, Hiệu trưởng đan xen hai tay vào nhau, với chất giọng ồ ồ, ông nói : _ Thiên Di là đứa con gái tốt, con hãy trân trọng nó. Đừng bao giờ làm nó đau khổ, nó không mạnh mẽ như bề ngoài đâu. _ Con biết. Với câu trả lời ngắn gọn, Vĩnh Khoa nhìn chằm chằm vào người đối diện, cậu không biết tại sao Hiệu trưởng Lâm lại quan tâm đến Thiên Di như vậy. Sau một hồi hoạt động thần kinh, Vĩnh Khoa đưa ra kết luận : Thiên Di, con của mẹ Thiên Di, mẹ Thiên Di là bạn của Hiệu trưởng Lâm ==> Bạn bè quan tâm lẫn nhau. (tác giả: toát mồ hôi) ------------------------------------------ Màn đêm dần buông xuống, từng ánh đèn hiu hắt được bật lên trong đêm, soi rọi con đường dài phía trước. Dòng người tấp nập chạy trên các nẻo đường để về nhà sau một ngày làm làm việc mệt mỏi. Cuộc sống của họ thật đơn giản, đan xen vào đó là những vòng xoay phức tạp, làm đau đầu người trong cuộc. Hòa vào dòng người tấp nập bên ngoài, chiếc BMW màu đen lướt qua cả ngàn chiếc xe ven đường, tiếng động cơ như xé toạt màn đêm lạnh buốt. _ Vợ ngốc, nếu em không phải vì em đang ngủ thì anh đã “xử” em rồi. Nói xấu người ta cho đã rồi say xưa ngủ trong khi anh phải cong lưng chạy xe chở em về nhà. Tự độc thoại một mình trong xe, không hiểu sao điều đó lại làm Vĩnh Khoa cảm thấy nhẹ người nữa. Về đến nhà, ngồi yên trong xe, Vĩnh Khoa chăm chú nhìn Thiên Di : _ Trông em cũng đáng yêu đấy nhỉ? Không hiểu sao anh cảm thấy em như một cốc thủy tinh dễ vỡ, chỉ muốn nâng niu cốc thủy tinh mãi thôi, anh sẽ trân trọng cốc thủy tinh này và không để một ai làm hại đến em. Nếu có, chắc chắn anh sẽ giết kẻ đó ngay. _ Ưm…ưm.. – Khẽ ngọ ngoạy, Thiên Di đưa tay dụi mắt làm Vĩnh Khoa thót tim vội quay sang hướng khác. _ Tới nhà rồi hả? – Ngồi dậy, Thiên Di đưa mắt nhìn vào khoảng sân thân quen trước mặt. Lấy lại vẻ “phong độ”, Vĩnh Khoa chau mày nhìn sang Thiên Di : _ Đừng có giả ngay, bây giờ là lúc anh “xử phạt” em đấy. Một luồng khí lạnh chạy xẹt ngang qua người Thiên Di, nó khẽ rùng mình, đưa tay mở cửa xe.. Kịch kịch… … Kịch kịch… … Sao cứng thế nhỉ! Mở hoài không ra..Chết rồi. _ Đừng có kéo nữa, anh khóa lại rồi, em không thoát được đâu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]