Mợ Thuỳ tính cách y như cái tên của mợ ấy, nết na thuỳ mị đảm đang, bọn làm mướn ai ai cũng quý. Thế nên nghe mợ nói vậy, rất nhiều người trong đó có thằng Húng thương xót quỳ xuống xin chịu đòn thay mợ. Cậu đỡ mợ đứng dậy, dứt khoát bảo không phải lỗi của mợ, giờ cậu còn có công chuyện ngoài trấn, những việc còn lại mợ thay cậu xử lý cho chu toàn. 
Mợ Trâm đứng ngây ngốc nhìn bóng cậu khuất dần. Khi nãy mợ để ý trán cậu rất nhiều mồ hôi, quầng mắt hơi thâm, chắc đêm qua cậu thức khuya. Cậu bận bịu tối ngày, mợ thì toàn gây rắc rối, chẳng bù cho ai đó nhu mì như nước, cậu có thương người ta hơn cũng đáng lắm. 
Mợ buồn buồn chạy về phòng, hì hục tìm giấy chép lại mấy chữ cậu viết trên cánh tay mợ. Giá kể có mợ Chi ở đây thì tốt, mợ đỡ tò mò đoán già đoán non. Mợ Thuỳ cũng biết chữ nhưng mợ không muốn hỏi, phải chăng do hai mợ cùng chung chồng? 
Ngoài việc đó ra thì mợ chẳng có thành kiến gì với mợ Thuỳ cả, mợ ấy xử lý mọi thứ rất minh bạch. Mười đứa người làm mỗi đứa lĩnh năm trượng và đều phải tới dập đầu tạ tội với mợ Trâm trước khi bị đuổi về quê. 
Chị em con Hành con Hẹ sau khi xin lỗi mợ hai thì liền tới tìm gặp riêng mợ cả, nức nở thưa gửi. 
-"Mợ cả...mợ cứu tụi con với, con là bị mợ Quyên xúi làm bậy, mợ ba còn doạ nếu con không nghe lời thì mợ sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ai-do-den-kiet-que/2455176/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.