-"Ê...ê...đừng có ngu mà nhảy nhá, nhảy là chết toi luôn đó, tui không cứu nổi đâu, tui không muốn mất cái hĩm!"
Mợ Chi gọi thất thanh bên dưới, mợ Trâm ngoảnh lại càu nhàu.
-"Dở à? Lên hóng gió tý, làm gì mà căng?"
-"Mợ mới dở ấy, mắt nhắm mắt mở ban nãy dẫm vào chân tui đau điếng đây này. Cả làng đón Trạng mình mợ đứng trên đấy bán dáng hử? Hay muốn chơi trò đuổi bắt, muốn Võ Trạng Nguyên phải đích thân lên rước cho nó hoành tráng."
-"Tui không có!"
Mợ Trâm hét toáng lên, uất ức tích tụ dâng tới đỉnh đầu, mợ nóng người quát tháo inh ỏi.
-"Cái con ranh đó xấu hoắc à, ăn mặc bẩn thỉu thì nào có phải tiểu thư khuê các gì cho cam? Đào bưởi xẹp lép, lông mi không dài bằng tui, tóc không mượt mà bồng bềnh như tóc tui, mặt cũng không phúc hậu như tui. Được mỗi cái điệu hơn tui chứ gì? Tui không chịu đâu, tui hận chết mất!"
-"Con nào? Mợ nói gì tui không hiểu?"
-"Cái con yêu nữ cậu hai rước về ý, lúc cậu nhà tui xuống kiệu nó õng ẹo chỉnh áo cho cậu, cậu còn vỗ về nó nữa, cậu thương nó xừ mất rồi, xa mặt cách lòng, chắc cậu quên tui rồi."
Mợ hai khóc lóc ai oán, mợ cả ôm bụng cười ngặt nghẽo.
-"Mợ thức trắng cả đêm nên nhìn gà hoá quốc hử? Cả một đoàn toàn thanh niên trai tráng móc đâu ra yêu nữ? Nó là giai đó, giai nên bưởi đào héo hon là phải rồi. Cậu hai chỉ đập nhẹ lên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ai-do-den-kiet-que/2455155/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.