Mợ không hiểu thì còn ai hiểu? Mợ đẻ ra cái trò đó cơ mà? Trước mợ trông gánh bún cho bu, tiền lẻ nhiều như lá rụng mùa thu, nhưng cứ phải tìm tiền chẵn để mang sang mua chổi, cố ý câu giờ để được lảng vảng quanh cậu nhiều hơn. Chẳng biết cậu có khôn lỏi như mợ không? Hay do mợ đẹp quá nên lòng cậu bối rối, chân tay luống cuống?
-"Thế chắc khi xưa cậu hai cũng mê mê tui ý cô nhỉ?"
Mợ thẹn thẹn hỏi, cô đùa.
-"Ai mà biết được?"
-"Cậu khen tui đẹp hơn cô đó, cô tin không?"
Cô mỉm cười đồng tình, bu Trinh bên ngoài nghe giọng mợ lanh lảnh lắc đầu cười khổ, con gái con lứa, cái duyên nó ném đằng nào rồi? May mà vớ được cậu hai hiền chứ cứ tật nghĩ gì nói nấy như thế lấy phải thằng khác chả nhừ đòn. Đợi lúc chiều muộn bu liền kéo mợ về nhà khuyên nhủ.
-"Mợ đừng có hạnh hoẹ ganh tỵ với cô Hoàng Anh hiểu chửa? Suốt ngày đố kỵ rồi nguyền rủa cô ấy là dần dần mợ thành chua loét luôn, mợ chúc phúc cho người khác chính là tích phúc cho mình đó, tâm mợ ngọt rồi đời mợ sẽ an yên."
Ôi bu dặn hoài à, mợ thừa nhận xưa thấy cô hay lảng vảng quanh cậu hai mợ cũng ghen ghen đó, còn bêu riếu cô trước mặt cậu cơ. Nhưng khi đó mợ còn nhỏ, mợ chưa hiểu chuyện, nghĩ lại thấy xấu hổ ghê. Giờ mợ có chồng đàng hoàng hoàng rồi, lo đi làm, lo nhớ cậu, lo cho chuyện thi cử của cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ai-do-den-kiet-que/2455147/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.