Mợ không những đẹp người còn tháo vát nhanh nhẹn, bao nhiêu đám hỏi, ngay cả cậu Hưng cũng chết mê chết mệt. Cậu biết cậu không xứng với mợ, đâu phải cậu chưa từng tránh mợ đâu, tại mợ cứ bám cậu trước đó chứ. Rồi thì cái duyên cái số run rủi, thế nào cậu lại cưới được mợ.
Rước mợ về rồi, không lẽ tránh mợ mãi? Không lẽ muỗi nó đốt mợ cậu không đi mắc màn? Không lẽ mợ đau chân không cõng mợ? Không lẽ không lo cho mợ?
-"Gớm đúng là vô phúc mà, dâu với chả con, loại trơ trẽn."
Bu Phúc ngồi hóng hớt ngoài đầu đình nguyên một ngày, giờ mới thèm õng ẹo mò về. Chuyện mợ Trâm mất tích cả thôn biết, dân làng đồn ghê lắm, có người còn bảo chiều qua tận mắt thấy mợ lén thậm thụt với thằng nào mặt lạ hoặc ngoài bờ đê cơ, không phải người trong thôn.
Trốn theo trai lên huyện là cái chắc rồi, khổ thân cậu hai đêm mong ngày ngóng. Bu nom da mặt cậu sạm đen, người cậu thất thểu thiếu sức sống, tội cậu quá. Bu thương cả cậu Hưng nữa, xót hai cậu bao nhiêu bu hận cái con yêu nghiệt đấy bấy nhiêu. Bu buồn mồm, bu chửi đổng cho nó đã, bu Trâm nghe người ta miệt thị con gái mình, máu sôi sùng sục, chạy vào choảng nhau với bu Phúc.
-"Chị ngậm cái mõm chó lại giùm tôi với, đừng có oang oang làm tổn hại danh dự con gái tôi."
-"Chị không biết nhục à mà còn lên mặt dạy đời tôi? Có người nhìn thấy rõ rành rành, có nhân chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ai-do-den-kiet-que/2455103/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.