Trong toilet có xông hương, trên bồn rửa tay có đặt một bình hoa nhỏ trông rất lịch sự tao nhã.
Lương Tây Văn đưa cho cô tờ khăn giấy, nhẹ giọng: "Khương Mạn Vân là mẹ anh."
Nguyễn Niệm xấu hổ, cảm thấy cái tên này rất quen nhất thời lại không nhớ ra.
Lúc hai người ra ngoài, người lớn đã vào bàn, nhà ăn và phòng bếp nối liên nhau, ở giữa là bàn tròn truyền thống, trông rất sang trọng.
"Nào Tiểu Niệm, qua đây ngồi cạnh ông." Ông nội của Lương Tây Văn - Lương Chính Khanh năm nay cũng gần tám mươi nhưng vẫn còn khỏe, chỉ mắc bệnh cao huyết áp và tim mạch nhẹ, trông rất hiền từ.
"Ông nội, Niệm Niệm nhát gan, cô ấy ngồi với cháu là được." Lương Tây Văn từ chối khéo giúp cô, sau đó kéo cái ghế bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống.
"Hai đứa đúng thật là, gặp nhau lúc nào bọn ta cũng không biết, có điều không ở chung với cái thằng bại gia kia thì ông cũng yên tâm rồi."
Nguyễn Niệm khẽ cười. Có Quý Sương ở đây, cô theo bản năng ngồi thẳng sống lưng, sợ trong trường hợp này bà lại quơ trách cô.
Nhưng cũng may.
Nhờ có Lương Tây Văn, những vấn đề cô không biết trả lời thế nào đều được anh chắn lại.
Nguyễn Niệm thở phào. May là trên bàn cùng có Quý Sương và Liêu Chi, cả hai lâu ngày không gặp nên nói chuyện phiếm vài câu.
Người phụ nữ ngồi cạnh Liêu Chi hẳn là Khương Mạn Vân, mẹ của Lương Tây Văn, trên mặt bà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-sang-som/2668941/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.