Hôm đó sau khi từ chỗ của Lê Tiện Nam về, Nguyễn Niệm cảm nhận sâu sắc bản thân gần đây chẳng có sức lực, ngay lúc tự hỏi có thể chia phòng ra ngủ không, Lương Tây Văn đang ở phòng làm việc chỉnh ngựa đàn, thuận miệng hỏi: "Lại có ý đồ xấu gì đúng không?"
Nguyễn Niệm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh: "Không có."
Lương Tây Văn liếc nhìn cô: "Anh không tin."
Nguyễn Niệm đỏ mặt, hắng giọng: "Thì là... Tuần sau em phải đi làm..."
"Cho nên..."
"Cho nên em muốn mấy ngày tới, chúng ta... Tạm thời làm hai người bạn cùng phòng đi. Em cảm thấy việc chia phòng ngủ không thiết thực lắm nên em kiến nghị hai chúng ta cố nhịn một chút... Sức khỏe của em không bằng anh..."
Lương Tây Văn lạnh lùng nhìn cô, thấy cô cảnh giác, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Nguyễn Niệm ngồi bên cạnh nghiêm túc phiên dịch, Lương Tây Văn tự mình thay dây đàn tranh.
Thay dây đàn rất phiền phức, phải sắp xếp lại tất cả ngựa đàn, còn phải điều chỉnh cao độ từng dây, Lương Tây Văn nói phải mất hai ba tiếng đồng hồ.
Hai người ở chung luôn hài hòa tự nhiên như thế, cô tập trung phiên dịch, Lương Tây văn thỉnh thoảng khảy đàn một cái, tiếng đàn tranh trấn an lòng người cực kỳ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Nguyễn Niệm đã dịch xong một đoạn, Lương Tây Văn cũng đã điều chỉnh tới dây đàn cuối cùng.
Trời bên ngoài cũng tối, tre trúc trong sân nhẹ lay động.
"Anh chỉnh xong chưa?" Nguyễn Niệm đóng laptop lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-sang-som/2668893/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.