Nhà thơ và buổi sáng
Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn đi siêu thị mua sắm, cả hai lại tiếp tục ở nhà hưởng thụ cuộc sống nhẹ nhàng ấm áp.
Nguyễn Niệm tranh thủ kỳ nghỉ ở nhà dịch tiểu thuyết, nội dung không nhiều lắm, chỉ khoảng 150.000 chữ, 5 chương nhỏ, là bộ tiểu thuyết chữa lành thường thấy.
Cô đọc tác phẩm qua một lần, sau đó cẩn thận phiên dịch, trong lúc này tác giả có gửi một bưu kiện kể về bối cảnh của cuốn tiểu thuyết.
Nguyễn Niệm ngồi trong phòng làm việc, có đôi khi Lương Tây Văn cũng ôm máy tính xem tài liệu, có lúc anh sẽ chơi đàn.
Ban đầu anh còn lo tiếng đàn sẽ ảnh hưởng tới cô, nhưng hoàn toàn không có.
Lương Tây Văn thường đàn những khúc nhạc kinh điển, tiếng đàn tranh có tác dụng thư giãn, người xưa có câu cầm kỳ thư họa là trí tuệ của người cổ đại, trong nội kinh của hoàng đế cũng có nói "ngũ âm liệu tật", khi đánh đàn tâm trạng Lương Tây Văn đều bình lặng, thế nên lúc nào chơi đàn anh cũng hết sức chuyên chú.
Đối với Nguyễn Niệm khoảng thời gian chảy xuôi này vô cùng mềm mại.
Lương Tây Văn ngồi trước mặt cô đánh đàn, cô ngồi dưới ánh đèn phiên dịch, Thập Nhất và Tiểu Quất cũng không muốn ở một mình ngoài phòng khách, cùng nhau chạy tới phòng làm việc.
Khi cô cắn bút cân nhắc cách dùng từ ngẩng đầu, Tiểu Quất đang nhàn nhã rửa mặt, Thập Nhất ve vẩy cái đuôi.
Lương Tây Văn mang móng gảy đàn vào, đàn khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-sang-som/2668890/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.