Thấy Nhã Vân bước tới, trong lòng Khang Dụ dường như đã thoải mái hơn, anh liền ngỏ lời muốn đưa hai người họ đến chỗ ăn.
"Nếu không phiền thì lên xe đi, tôi chở hai cô đến đó."
Tử Đằng nghe thế thì dĩ nhiên ngay lập tức từ chối.
"Ah, bọn tôi không cần đâu. Chúng tôi không dám làm phiền và lấy mất khoảng thời gian quý báu của Lâm thiếu gia đâu."
Tử Đằng xua tay lắc đầu, nhưng Nhã Vân thì ngược lại với cô. Ai cũng biết Nhã Vân muốn được ở bên cạnh Khang Dụ, nên khi anh nói như thế thì liền đồng ý, nhanh nhẹn gật gật đầu.
"Vâng, thật quý hóa quá. Cảm ơn Lâm thiếu gia rất nhiều."
Nhã Vân cười nói, còn Tử Đằng thì chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể sững sờ nhìn cô ấy rồi đành miễn cưỡng thuận theo ý của Nhã Vân.
Ngồi trong xe, Tử Đằng chỉ đường cho Khang Dụ.
"Hai người ăn ở đâu?"
"Anh cứ chạy thẳng đi, băng qua hai ngã tư đường, cho chúng tôi xuống ở ngã rẽ là được rồi."
"Sao không để tôi chở hai cô vào quán luôn? Sợ tôi bắt hai người trả tiền xăng à?"
Khang Dụ cười nói, mắt liếc nhìn lên kính chiếu hậu vài giây để xem vẻ mặt của Tử Đằng, rồi lại nhìn đường.
"Kh… không phải, chỉ là đường vào quán hơi nhỏ nên xe không thể vào được, cũng không tiện đậu xe. Nên cứ để cho bọn tôi xuống ở chỗ đó rồi bọn tôi đi bộ vào cũng được. Dù gì thì từ đầu hẻm vào quán cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-anh-rung-dong/3071776/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.