Tử Đằng trở về nhà, vừa nhóp nhép ăn vừa chép phạt.
"Ăn cũng không xong với anh ta."
Cô khó chịu lẩm bẩm trong miệng, nhưng tay vẫn cầm bút viết lia lịa. Ăn xong, ngồi đợi tiêu cơm một lúc, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ rồi lại chép tiếp.
Trời càng lúc càng tối, tiếng xe cộ, tiếng người đi đường, nói chuyện rôm rả cũng dần dần thưa đi. Giờ đây chỉ còn lại một màn đêm tĩnh mịch. Tử Đằng mở điện thoại lên xem giờ, đã hơn nửa đêm rồi.
"Trời ơi, sao mà khổ vậy nè! Vẫn còn mấy chục lần nữa mới xong. Kiểu này chắc hơn một giờ mình mới ngủ quá."
Cô than thở, nằm trườn trên bàn, uốn éo lưng vài cái rồi cố mở hai con mắt kia lên và chép tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Tử Đằng thức dậy với hai con mắt thâm quầng như gấu trúc. Cô lê từng bước chân nặng nhọc đi vệ sinh cá nhân rồi đến công ty. Đứng trước mặt Khang Dụ, Tử Đằng cố giữ tinh thần tỉnh táo, cầm xấp giấy chép phạt đặt lên bàn anh.
"Lâm thiếu gia, tôi đã chép đủ một trăm lần rồi đấy ạ."
Tử Đằng vừa nói vừa cố gắng kiềm quai hàm của mình lại, vì cô không thể nào há to miệng mà ngáp trước mặt anh được.
Khang Dụ chẳng nói gì, cầm xấp giấy đó, không lưỡng lự mà vứt vào thùng rác. Anh thậm chí còn không thèm đọc sơ qua nữa cơ. Thấy công sức mình thức thâu đêm để chép cái đó mà Khang Dụ lại thẳng tay vứt như thế khiến Tử Đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-anh-rung-dong/3071768/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.