Sau một khoảng thời gian quan sát thì bác sĩ thấy Hoàng Nam không có chuyển biến xấu nên cho anh xuất viện. Khang Dụ biết tin chẳng hiểu vì lý do gì mà anh lại cho Hoàng Nam và Tử Đằng ở lại Nhật Bản vài ngày.
"Ừm… tại sao Lâm thiếu gia lại cho phép tôi và giám đốc ngôn đi nghỉ dưỡng cùng với anh chứ?"
Điều đó khiến cô không khỏi tò mò, Tử Đằng liền hỏi anh.
"Tôi cho hai người giải tỏa căng thẳng sau khi gặp sự cố trong lúc giải quyết hợp đồng. Làm sao? không thích à?"
Khang Dụ đáp lại cô với vẻ mặt thản nhiên, giọng điệu dửng dưng. Nhưng chỉ có chính bản thân anh mới biết rằng nội tâm anh đang trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài.
Còn không phải là vì quan sát mấy người à? Để xem hai người có đang qua lại với nhau không chứ còn gì nữa, Khang Dụ khó chịu thầm nghĩ.
Nghe anh nói thế thì Tử Đằng lắc đầu, vội nói:
"Không, không phải. Tôi chỉ thắc mắc chút thôi. Cảm ơn Lâm thiếu gia."
Chuyến đi này miễn phí đúng không nhỉ? Chắc anh ta không keo kiệt đến mức đòi tiền mình trong chuyến đi mà chính anh ta mời đâu nhở? Cô suy ngẫm một lúc rồi gật gù.
Khang Dụ đưa Tử Đằng và Hoàng Nam đến một khu nhà nghỉ truyền thống của Nhật Bản. Thấy Khang Dụ đến, cô tiếp tân liền niềm nở chào anh.
"Xin chào Lâm thiếu gia, đã lâu rồi thiếu gia không đến đây nhỉ? Vừa nãy có một vị tiểu thư đến gặp ngài đấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-anh-rung-dong/3071751/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.