Cẩm Như nói chuyện xã giao với một vài người xong, vô tình thấy Tử Đằng đang ngồi ở đằng xa thì cô liền đi tới.
“Lâu rồi không gặp, Uyển tiểu thư.”
Cẩm Như nở một nụ cười lộ rõ vẻ khinh bỉ.
“Vâng, chào cô.”
Cô đảo mắt rồi đáp qua loa cho xong chuyện. Cảm thấy Tử Đằng có vẻ không chú ý đến mình thì Cẩm Như cau mày khó chịu, kênh kiệu nói:
“Đồ ăn hôm nay toàn là đầu bếp năm sao nấu đấy, có lẽ cả đời cô cũng không ăn được đâu. Nhân cơ hội ngày hôm nay cứ ăn thỏa thích đi.”
“Ờ, cảm ơn.”
Tử Đằng thờ ơ đáp.
“Xì, bày đặc làm giá.”
Cẩm Như lẩm bẩm, hất tóc rời đi. Hà Thanh lúc này cũng đi tới chỗ cô.
Trái ngược với dáng vẻ khi thấy Cẩm Như, vừa thấy bóng dáng bà từ xa đang đi tới thì Tử Đằng đã đứng bật dậy, nét mặt tươi rói nhìn Hà Thanh.
"Tử Đằng, con đã ăn gì chưa?"
"Con chào mẹ… à không, An phu nhân. Con chỉ mới ăn chút chút thôi."
Bà sững người nhìn khi nghe cách xưng hô có phần xa cách của cô, ánh mắt thoáng đượm buồn. Hà Thanh hiểu lý do tại sao Tử Đằng gọi như thế nhưng vẫn có chút tủi thân.
"À thế à… cũng đã một thời gian dài rồi không gặp, con gái của mẹ vẫn xinh đẹp như ngày nhỉ."
Hà Thanh vươn tay định vuốt khuôn mặt bầu bĩnh đó của cô, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó. Bà khựng tay lại, dời xuống cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-anh-rung-dong/3071739/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.