Khang Dụ vươn tay nâng cằm Tử Đằng lên bằng một cách mạnh bạo, khiến cô khẽ cau mày vì đau. Ban đầu, khi đối mặt với bộ dạng vừa điềm tĩnh nhưng cũng vừa đáng sợ của Khang Dụ, Tử Đằng có chút sợ sệt, nhưng rồi cô cũng thẳng lưng, mắt đối mắt với anh.
“Ha, tôi còn tưởng em là loại phụ nữ không bị hoa hồng và socola mua chuộc. Em cũng giỏi quá nhỉ? Hai lần đều từ chối tôi, xem ra kế hoạch lạt mềm buộc chặt của em rất cao siêu.”
Khang Dụ híp mắt, nhìn Tử Đằng bằng cặp mắt lạnh lùng sắc bén. Cô nghe anh nói thế thì sững người trong giây lát, xoay mặt sang một bên để rời khỏi bàn tay anh.
Vậy ra mọi chuyện chỉ là giả tạo, một người cao cao tại thượng như anh mà thích tôi thì quả thật phi lý, Tử Đằng mím môi thầm nghĩ.
“Nếu Lâm thiếu gia nghĩ tôi là con người như thế thì cứ cho là vậy đi.” - Tử Đằng im lặng một lúc vẫn không nghe Khang Dụ nói gì thêm, cô liền cúi người chào anh - “Nếu như không còn việc gì nữa thì tôi xin phép.”
Mặc dù đã muộn, nhưng giờ thì mình đã biết từng hành động, lời nói dịu dàng mà anh dành cho mình chẳng qua là để kiểm tra xem mình có bị dụ dỗ hay không. Cái gì mà “người phụ nữ được Lâm Khang Dụ nhìn trúng” chứ, chẳng qua đó chỉ là một cách nói lịch sự hơn thay thế cho từ “đồ chơi” thôi. Cũng thật may mắn khi mình không quá chìm sâu vào thứ chân tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-tim-anh-rung-dong/2677351/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.