Edit: Hy | Beta: Mây 
Phó Ấu Sanh vỗ vỗ bọt nước, khép nửa mắt, vẻ mặt lười biếng. 
Biết rằng nhất định là Ân Mặc đang phát sốt, ngược lại trong lòng cũng không có áp lực gì. 
Dù sao khi anh khỏe lại, khẳng định sẽ phải hối hận vì đêm nay đã cầu xin cô quay lại. 
“Bị bệnh rồi thì phải chữa, đừng để sốt đến hỏng não như thế.” 
“Cả người anh thứ đáng giá nhất là đầu óc, nếu như để hỏng mất, thì phải tổn thất đến mấy trăm tỷ.” 
Hơi nước làm phòng tắm như màn sương mù mông lung, hàng lông mi ướt át của cô chớp chớp vài cái, nhàn nhã nói. 
Không còn như ngày xưa, sau khi biết anh đang bệnh cô sẽ vô cùng nôn nóng, lo lắng. 
“Sanh Sanh, em thật sự muốn kết hôn cùng Sở Vọng Thư sao? Cho nên mới muốn ly hôn với anh.” Giọng nói sâu kín của Ân Mặc truyền đến, có lẽ là vì đang sốt, giọng nói thong thả mang theo tiếng hít thở có chút khó khăn. 
Phó Ấu Sanh chơi đùa với mặt nước: “Ân Mặc, chúng ta đều phải sắp ly hôn rồi, anh quản tôi kết hôn với ai sao?” 
Nghe được hô hấp của đối phương càng ngày càng khó khăn hơn. 
“Em cùng anh ta mới quen biết mấy ngày mà đã muốn kết hôn, chúng ta ở bên nhau chín năm… Phó Ấu Sanh, em đã nói, đời này chỉ yêu mình anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh mà.” 
Cũng không biết anh có thật sự bị sốt đến hỏng não hay không. 
Những việc này thế mà lại nhớ rõ ràng rành mạch như vậy. 
Phó Ấu Sanh cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-dap-kho-cuong/973547/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.