Hôm sau, khi Phó Ấu Sanh từ trên giường dậy, lại nhìn thấy Ân Mặc đã dựa vào đầu giường bắt đầu làm việc rồi.
Cô không nhịn được giơ tay bủn rủn lên, đập anh một cái: "Mệt chết đi được!"
"Đều tại anh!"
Ân Mặc nghiêng mắt liếc nhìn, nhẹ nhàng kéo cô từ trên giường ôm vào lòng, xoa bóp eo cho cô.
Biết lắng nghe đáp lại: "Là tại anh không tiết chế."
Sao nghe giọng điệu của anh không lấy làm xấu hổ, mà còn lấy làm tự hào thế?
Phó Ấu Sanh ghé vào lòng người đàn ông, dáng vẻ lười biếng câu lấy cổ thon dài của anh, cả người giống như không xương, "Nặng hơn tí nữa."
"Thật mỏi."
Đêm qua trước khi đi ngủ Ân Mặc đã ấn qua cho cô, nhưng sau khi tỉnh dậy vẫn mỏi nhừ.
Có lẽ là sử dụng quá độ.
Phó Ấu Sanh nghĩ đến đây, không nhịn được dùng ánh mắt u oán nhìn anh.
"Ai khó chịu?"
Ân Mặc rũ mắt nhìn cô, ấn đường khẽ nhíu, có chút lo lắng, "Để bác sĩ qua xem thử."
Nói rồi, liền chuẩn bị lấy di động.
"!"
Phó Ấu Sanh lập tức toàn thân tràn đầy sức lực, "Bởi vì làm quá nhiều với ông xã mà tìm bác sĩ, da mặt em không dày như thế."
Về sau cô có còn muốn lăn lộn ở đoàn phim nữa hay không.
"Em chỉ là eo mỏi, xương cốt sắp rã rời, tìm bác sĩ có ích gì."
Phó Ấu Sanh tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, đoạt lấy di động mới yên tâm.
"Chỉ cần anh khắc chế một chút, em liền không có bệnh tật gì hết.
Hôm nay còn phải quay phim đấy.
Phó Ấu Sanh liếc nhìn thời gian ―― 8 giờ.
"Suýt nữa thì phải đến muộn."
Nói rồi, cô gian nan bò ra khỏi lòng người đẹp, đỡ eo từng bước từng bước chậm rì rì đi vào phòng tắm.
Nhìn dáng vẻ một bước ba lảo đảo của cô, Ân Mặc thở dài một tiếng.
Từ phía sau bế người lên đi vào phòng tắm.
Phó Ấu Sanh hừ một tiếng rất dễ chịu yên tâm thoải mái để Ân Mặc hầu hạ mình đánh răng rửa mặt.
Ngay cả thay quần áo cũng là Ân Mặc động thủ.
Cô chỉ cần nằm sấp trên vai người đàn ông ngủ nướng một giấc là được.
Nhìn bộ dạng cô thậm chí không mở nổi mắt, Ân Mặc đau lòng nói: "Hay là sáng nay xin nghỉ đi, mọi tổn thất phát sinh của đoàn phim anh sẽ chịu trách nhiệm."
"Đừng mà." Phó Ấu Sanh chậm rì rì cọ cọ má của người đàn ông, "Em không muốn chơi trội chút nào."
Thực ra Ân Mặc đã sớm biết đáp án của cô, nhưng vẫn sẽ đau lòng.
Có điều ――
Nói hối hận thì chưa tới mức, nếu như tới thêm lần nữa, có lẽ anh vẫn sẽ không khắc chế được mình.
Cô của tối quam quá khiến người ta mê đắm.
Phó Ấu Sanh cảm nhận được phản ứng của người đàn ông nhà mình, không nhịn được trừng anh một cái: "Anh chống vào em rồi."
Ân Mặc ung dung bình tĩnh, không lúng túng chút nào: "Chứng tỏ sức quyến rũ của bà Ân vô hạn."
Cái này thì đúng.
Phó Ấu Sanh rất tự tin vào sức quyến rũ của mình.
Nhưng mà ―― không phải tên chó cún khen cô hai câu, cô liền có thể thuận theo đâu.
Phó Ấu Sanh quay đầu hôn lên khóe môi của người đàn ông: "Cho dù anh khen em cũng vô dụng, tối nay không làm nữa."
Ân Mặc cười khẽ: "Được."
"Anh đương nhiên sẽ không cưỡng ép em."
Nếu như cô chủ động, vậy thì......
Ý cười dày đặc trong mắt Ân Mặc.
Phó ấu Sanh cảm thấy Ân Mặc thực sự đã thay đổi rất nhiều, không có lạnh nhạt như trước kia, bất kể là nhìn ai cũng một dáng vẻ vô tình vô dục, hiện giờ trái lại giống thần thánh hạ phàm, chân chân chính chính có khói lửa nhân gian.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]