Phó Ấu Sanh đã rất vất vả trong thời kỳ đầu mang thai này, không ăn được gì, cả người đều sụt cân đi không ít.
Làm cho Ân Mặc đau lòng không thôi.
Thậm chí gác lại công việc, mỗi ngày ở nhà cùng với cô.
Hai người mẹ cũng gần như suốt ngày trấn thủ ở biệt thự Lộc Hà Công Quán này, trái lại hai người cha già trở thành không có người quan tâm.
Mãi đến sau khi Phó Ấu Sanh ổn định ba tháng, bỗng nhiên hết nôn, cũng có thể ăn được.
Mừng đến mức hai mẹ thay đổi cách thức nấu ăn cho cô.
Thời gian một tuần ngắn ngủi, chỗ thịt bị mất khoảng thời gian trước của Phó Ấu Sanh lại trở lại lần nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp căng tràn collagen, hoàn toàn không có cảm giác phờ phạc xanh xao như của hầu hết các bà bầu.
Nhìn gương mặt nhỏ kia của Phó Ấu Sanh đã hồng hào trở lại, Ân Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thay vào đó là bắt đầu ham ngủ.
Sáu giờ sáng, Ân Mặc chuẩn bị thức dậy.
Đập vào mắt chính là gương mặt nhỏ đang ngủ ngon của cô vợ nhà mình.
Cánh môi đo đỏ khẽ chu lên, rõ ràng nhan sắc rất xinh đẹp quyến rũ, lại có loại cảm giác non nớt.
Khiến người ta nhìn liền cảm thấy đau lòng đến tận đầu quả tim.
Ngón tay thon dài của Ân Mặc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mượt của cô, xúc cảm ấm áp, mới yên tâm đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Tối cô cô bị sốt nhẹ.
Do mang thai, không thể uống thuốc tùy tiện, nhưng bây giờ thân nhiệt đã bình thường lại rồi.
Sau khi Ân Mặc xuống lầu.
Liền nhìn thấy mẹ vợ đã sớm bận rộn trong phòng bếp.
Bước chân hơi hơi dừng lại.
"Mẹ, chào buổi sáng."
Phó phu nhân vừa nhìn thấy Ân Mặc, ánh mắt dừng ở phía sau anh: "Chào buổi sáng, hôm nay Ấu Ấu không nôn chứ?"
Đây là câu hỏi tất yếu mỗi buổi sáng.
Cho dù Phó Ấu Sanh đã liên tục một tuần không có nôn vào buổi sáng nữa.
Ân Mặc nhìn bà vẫn còn đang đeo tạp dề, liền biết lại chuẩn bị bữa sáng cho Ấu Ấu.
Thở dài trong lòng, mặc dù mẹ vợ yếu đuối không bảo vệ được con cái, nhưng cũng thật lòng yêu thương Ấu Ấu.
Cho nên anh bằng lòng tôn trọng vị nhạc mẫu đại nhân này.
Thấy Ân Mặc lắc đầu, Phó phu nhân lại hỏi: "Hạ sốt chưa?"
Ngữ điệu của Ân Mặc ôn hòa: "Hạ rồi ạ, mẹ yên tâm."
"Trong phòng bếp còn có đầu bếp, sáng sớm mẹ có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một chút."
Biết rằng con rể quan tâm bà, Phó phu nhân cười nói: "Mẹ xưa nay ngủ không sâu, đồng hồ sinh học cũng quen rồi, với lại nấu cháo và chút đồ ăn cho Ấu Ấu mà thôi, cũng không mệt."
"Hồi nhỏ con bé thích ăn món mẹ tự làm."
Mỗi lần ăn đều cười đến mức đôi mắt cong cong.
Phó phu nhân nghĩ đến Phó Ấu Sanh lúc nhỏ, hốc mắt nông của bà liền không nhịn được khóe mắt đỏ hoe.
Những ngày tháng vui vẻ nhất hồi nhỏ của Ấu Ấu có lẽ chính là lúc vẫn chưa đi học.
Sau đó vỡ lòng rồi, việc học cùng ngày càng nặng.
Rốt cuộc là từ lúc nào, bà đã không còn nhìn thấy loại tươi cười đơn thuần vô lo vô nghĩ kia trên gương mặt của con gái nữa.
Chỉ cần ngẫm nghĩ, trong lòng bà liền rất chua xót.
Nhìn con rể thân cao chân dài, ưu nhã lại kiêu ngạo trước mặt, Phó phu nhân khẽ thở dài: "Con cũng là đứa trẻ tốt, Ấu Ấu gả cho con, mẹ rất yên tâm."
Ân Mặc nhìn mẹ vợ như vậy, gật đầu đáp: "Mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Ấu Ấu."
Đúng lúc này.
Tiếng hừ nhẹ của Ân phu nhân từ trên lầu truyền tới: "Con dám không đối xử tốt với Ấu Ấu."
Sự xuất hiện của Ân phu nhân, lập tức khiến phòng khách vốn yên tĩnh giống như sống dậy.
Bà tiến lên khoác tay Phó phu nhân: "Chị thông gia, tôi vừa mới học được một món ăn thích hợp cho thai phụ ở trên mạng, chúng ta cùng đi nghiên cứu thử xem."
"Chờ Ấu Ấu tỉnh rồi, có thể ăn ngay."
Sau đó Ân Mặc trơ mắt nhìn mẹ ruột nhà mình phớt lờ mình, bắt cóc mẹ vợ vào bếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]