Edit: Mây 
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu độ cong hơi nhô lên trên giường lớn. 
Phó Ấu Sanh nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, mới mơ màng mở mắt ra. 
Theo bản năng sờ soạng bên cạnh một chút. 
Nhiệt độ lạnh lẽo làm cho cô đột nhiên tỉnh táo lại. 
Mở hai mắt mơ màng ra, người đàn ông tối hôm qua bên gối đầu giường ngủ cũng cô một đêm kia, đã sớm không thấy tung tích. 
Phó Ấu Sanh tỉnh táo. 
Nghiêng người ra cầm lấy điện thoại đang rung từ tủ đầu giường, giọng nói còn hơi khàn: “Alo?” 
Bên cạnh điện thoại có đặt một ly nước, không biết đã đặt từ lúc nào, nước đã hơi lạnh. 
Tối hôm qua ngủ quá muộn, cô cũng quên uống nước. 
Văn Đình ở bên kia điện thoại nói: “Phó Ấu Sanh, cô chạy đi đâu rồi??” 
“Trong phòng sao lại không ai!” 
Trong tay Văn Đình có thẻ dự phòng phòng của cô, sáng sớm đi gõ cửa không nghe được tiếng cô trả lời, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. 
Phó Ấu Sanh chậm chạp đưa mắt nhìn chung quanh. 
Đúng rồi. 
Tối hôm qua cô sang bên này ngủ với Ân Mặc. 
Chăn mỏng theo động tác vừa rồi của cô trượt xuống bả vai nhẵn nhụi mềm mại, tối hôm qua tới vội vàng, cũng không mang theo váy ngủ, cái sườn xám mặc tới cũng bị làm cho nhăn thành một cục, hoàn toàn không mặc được, cho nên bây giờ cô hoàn toàn không có gì mặc. 
Chăn trượt xuống, Phó Ấu Sanh cảm giác được một trận lạnh lẽo, mới ý thức được cái gì. 
Mặc dù không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-dap-kho-cuong/236855/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.