4.
Hơi thở của người đàn ông bao phủ lấy tôi, mang theo sự lạnh lẽo của cơn mưa bên ngoài.
Tôi đột nhiên nhớ tới kiếp trước, tôi đã tổ chức một buổi tiệc tại nhà vào ngày sinh nhật của mình.
Trong khi tất cả mọi người đang đắm chìm vào tiệc tùng náo nhiệt, Trình Nhược Nhược lại cùng Cố Hằng trốn ở phòng khách trong nhà tôi ôm hôn.
Lúc tôi đẩy cửa ra, bọn họ đang hôn nhau say đắm, tay Cố Hằng còn đặt trên eo Trình Nhược Nhược vuốt ve.
Tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ.
"Cố Hằng, cậu thật không biết xấu hổ!"
Tôi tiến lên kéo cậu ta qua một bên, tức giận định mắng sang Trình Nhược Nhược thì Cố Hằng nhìn tôi chằm chằm như nhìn phải một thứ bẩn thỉu.
"Tang Hạ, cậu dám nói em ấy một câu thử xem."
*
Hôm đó ngoài buồn ra tôi còn có một cảm giác khác.
Lần đầu tiên tôi ngưỡng mộ Trình Nhược Nhược.
Hâm mộ cô ta có người bảo vệ, còn tôi lại không có ai.
*
"Nào, có gan thì nói lại một lần nữa đi."
Thanh âm lạnh lùng của Tạ Duyên kéo tôi trở về hiện thực.
Tôi nhìn về phía sườn mặt âm u của anh, mắt phượng hơi nghiêm nghị, môi mỏng khẽ nhếch lên, ngay cả tức giận cũng thật kinh diễm.
Sao lúc trước tôi không phát hiện anh ấy đẹp trai như vậy.
Cố Hằng lộ ra một nụ cười châm chọc: "Tang Hạ, con chó liếm của cậu thật giống cậu đấy, đều vô sỉ như nhau."
Tạ Duyên thích tôi, mọi người đều biết điều đó.
Một người kiêu ngạo như anh ấy lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhip-dap-hanh-phuc/4396239/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.