Chẳng cần nhìn, Evan cũng tưởng tượng được ý cười cợt nhả trên môi Caesar lúc này.
Tên này biết trước Evan sẽ không đến đón mình đúng giờ, nên hắn đã tính toán thời gian.
“Dạo này đang phụ trách vụ án nào thế? Anh nhìn mệt lử, có lẽ tôi giúp được anh.”
“Anh giúp toàn khiến tôi mệt mỏi hơn.”
Evan lái xe đến biệt thự của Caesar, Caesar vẫn nhìn anh, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, ngón tay hắn lướt qua ngọn tóc anh.
Chân trời đã lóe sáng.
Evan cúi đầu, ngả về phía Caesar, ngọn tóc anh lướt qua cúc áo trước ngực hắn, anh giơ tay mở cửa xe: “Giáo sư, đến rồi.”
“Evan, thứ không muốn đối mặt nhất thường là thứ mà chúng ta cần phải đối mặt nhất.”
Dứt lời, Caesar bèn bỏ đi.
Hai tay hắn đút trong túi áo khoác, bóng lưng tựa mây trôi lững lờ.
Tới khi hắn bước qua bên kia cửa, Evan mới hít vào sâu một hơi: “Xem ra đêm nay lại khỏi ngủ rồi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Evan và Murphy cùng đến cục cảnh sát. Họ cùng thẩm vấn mọi người ở quán ăn lúc đó, họ nhất trí bày tỏ phản ứng dị ứng của John Hightower lúc ấy rất nhanh và dữ dội, còn cậu sinh viên y Arryn Hughes đã làm mọi việc có thể làm để cứu cậu ta, Arryn Hughes vô tội.
Evan đích thân thẩm vấn phục vụ bưng bê hôm ấy Lilliane.
“Lilliane, lúc ấy John Hightower đã bảo cô, trong burger của cậu ấy tuyệt đối không được có bơ lạc, nhưng cậu ấy vẫn ăn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-vao-vuc-tham/2960791/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.