“Giữa ông ta và người chết Mike có thù oán gì không?” Evan hỏi.
“Không. Lần nào Mike vào đại lý ô tô cũng trao đổi với giám sát của thợ sửa xe Hunter. Cậu ta cũng từng nói chuyện với Hunter, nhưng các đồng nghiệp phản ánh là bầu không khí giữa họ rất tốt đẹp, vả lại Mike chi tiêu hào phóng, lần nào cũng boa cho tất cả mọi người, quả thật không nghĩ ra bất cứ cớ gì mà Hunter cắt đứt dây phanh xe của Mike.”
“Ừm, cậu vất vả rồi, Murphy.” Evan ngoảnh mặt bèn nhìn thấy Caesar đút tay trong túi, trên môi nhoẻn cười.
Nhất định hắn đã nhìn ra điều gì, cũng tức là thợ sửa xe Hunter này có vấn đề. Nhưng đừng mơ mộng hão huyền rằng Caesar sẽ chủ động kể cho mình.
Evan búng tay: “Đi thôi, giáo sư.”
“Anh biết tôi rất ghét anh gọi tôi là giáo sư mà.” Caesar theo Evan rời khỏi phòng quan sát.
“Thế à? Anh không nhìn ra tôi muốn anh khó chịu à?” Evan cười khẽ.
Đúng lúc Evan sắp mở cửa phòng thẩm vấn, cánh tay Caesar vòng qua nách anh, giữ ngón tay anh: “Evan, anh không thấy trò đùa vừa rồi của mình cứ như đang làm nũng với tôi à?”
“Tôi chưa bao giờ làm nũng với bất kỳ ai.” Evan tiện đà mở cửa, bước vào.
Khi thợ sửa xe Hunter ngước mắt lên, Evan đã tắt hết mọi nụ cười trên mặt, biểu cảm nghiêm nghị mà lãnh đạm.
Còn Caesar thì đút tay trong túi áo, thoải mái đi tới trước mặt thợ sửa xe Hunter, kéo ghế ra ngồi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-vao-vuc-tham/2960782/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.