“Ngài thanh tra, đây vẫn chỉ là giả thiết của các anh mà thôi. Trừ phi các anh chụp được chính xác động tác đổi que gỗ của Lilliane!” Luật sư nói.
“Đúng là băng ghi hình không chụp được trực tiếp. Hơn nữa tôi đoán Lilliane đã chuẩn bị rất lâu vì khoảnh khắc này. Cô luyện tập không ngừng nghỉ, điều chỉnh vị trí, khiến động tác nhỏ của mình né tránh ống kính.”
Nghe thấy Evan nói vậy, biểu cảm của Lilliane trở nên điềm tĩnh: “Vậy nên tất cả vẫn chỉ là câu chuyện các anh bịa ra mà thôi.”
“Không, nó không phải một câu chuyện. Mặc dù ống kính không quay được cô trực tiếp, nhưng vẫn quay được mặt bàn kim loại trước mặt cô. Nó đã phản chiếu mọi thứ cô làm. Chắc hẳn cô từng xem phim truyền hình kiểu “Đội điều tra hiện trường CSI” rồi chứ?” Evan ngoảnh mặt sang nhìn vào mắt Lilliane, dường như từ các góc độ khác nhau, ánh mắt của anh có thể tiến vào các mặt khác nhau trong tư tưởng của cô.
Ngón tay Lilliane vần vò nhau, cô rất căng thẳng.
“Giám định viên có thể xử lý miếng kim loại đấy để tái hiện việc cô đã làm hôm ấy. Tiện thể nói một câu, dù cho trước mặt cô không có tấm biển kim loại đó, màn thể hiện của cô cũng không hoàn hảo đâu. Lúc cô đến bàn bê món, trên bàn chỉ còn một cái que gỗ thôi. Nếu cái que đó là do nhà bếp dùng để cố định burger, thế thì lúc cô đi về phía John Hightower, que gỗ trên burger ở đâu ra? Vả lại giám định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-vao-vuc-tham/2960777/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.