Sáng sớm khi hắn thức dậy thì đã thấy cậu ngồi đó gục mặt vào gối. Liền chồm tới ôm cậu.
"Sao thức sớm vậy?"
"..."
Không thấy cậu trả lời, hắn xoay người cậu lại thì mới phát hiện là cậu khóc đến thê thảm.
"Nói anh nghe, sao khóc?"
"..."
"Bảo bối, đừng có làm anh sợ. Có gì nói, sai anh sửa. Hay em còn giận chuyện hôm qua?".
"..."
"Gia Bảo..."
"HÔM QUA ANH GỌI TÊN NGƯỜI KHÁC! HUHUUUU...."
"???"
"GIA MINH LÀ AI?! ANH THÍCH NGƯỜI TA THÌ ĐI KIẾM NGƯỜI TA ĐI!"
Hắn thở phào nhẹ nhõm, tưởng lại làm chuyện gì chọc giận cậu. Hóa ra là kêu nhằm tên. Cũng khó trách, ai biểu tên Triệu Gia Minh lúc nào cũng khắc sâu vào trí nhớ của hắn. Người bây giờ ở trước mặt hắn lúc này đây là Hoàng Gia Bảo, chỉ có một mình hắn là người thân duy nhất.
Tình trạng cậu hiện tại thì đâu có biết tuy hai nhưng vốn dĩ là một. Còn giận đến mức khóc thảm như vậy, thiệt đúng là không thương không được.
"Chỉ có vậy mà em khóc ra ra nông nổi như này?"
"Hứ..."
"Sao không nói là em nghe nhằm đi?"
"Em không có...hu hu huu".
"Thôi, ngoan đừng khóc nữa. Thật ra...Gia Minh là tiệm bánh ngọt anh hay mua cho em ăn. Anh tính là hôm nay sẽ sang đó mua một phần, chỉ là sợ quên nên nói sản thôi mà, hehe".
Cậu nghe thấy liền lập tức nín khóc.
"Thật không?"
"Thật mà".
"Không được gạt em".
"Aizzz...anh đâu có dám chọc giận bà xã đại nhân".
Thế là cậu quay qua ôm hắn, đè lên người hắn nằm. Rồi cả hai tiếp tục đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-trung-em-nhi-thieu-gia-nha-nguoi-ta/897290/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.