"Anh...mệt không?"
"Không mệt".
"Có cần em phụ gì không?"
"Không cần, em ngồi đó chờ anh một chút...cũng sắp xong rồi".
"Sao anh không ra ngoài ăn cho tiện?"
"Anh muốn tự tay làm cho em. Không được sao?"
"Xí...giỏi nịnh bợ".
"Không cho?"
"Đương nhiên....cho...hì hì".
"Thôi em ra ngoài xem ti vi đi. Khi nào xong anh gọi".
"Không chịu. Muốn ở đây xem anh nấu ăn".
"Không được. Ở đây rất nguy hiểm, lỡ em bị dầu bắn hay sơ hở bị bỏng thì sao? Ngoan ra ngoài chờ, chút xíu nữa sẽ xong mà".
"..."
"Ngoan. Ăn cơm xong anh dẫn em ra ngoài chơi, chịu không?"
"Không".
"..."
"Em nói không là không! Anh dám cãi thì tối nay ra ngủ sofa".
"Được được, em nói sao thì là vậy".
****
"Đại ca, hai người sao rồi?"
"Rất tốt. Còn cậu?"
"Em vẫn ổn. Hai người hạnh phúc là tốt rồi".
"Ừ. Vậy còn..."
"Anh muốn hỏi phía gia đình cậu ấy?"
"Ừm".
"Vẫn đang ráo rít tìm kiếm. Mặc dù hai người ở rất xa ngoại ô, đến một vùng quê hẻo lánh. Nhưng mà cũng phải cẩn thận một chút, anh biết ba nuôi cậu ấy là người như thế nào mà. Giấu được một lúc, không giấu được cả đời".
"Tôi biết. Cậu cũng đừng quên Gia Minh bây giờ không hề nhớ bất cứ điều gì, tính tình cứ như trẻ con. Ngoài tôi ra em ấy nhất định không tin tưởng ai".
"Được rồi. Trả lại không gian cho hai người đó".
Nghe xong điện thoại, Tần Nguyên thở hắt ra một hơi dài: "Nếu cứ được như vậy thì tốt quá".
"Ai gọi vậy?"Cậu vừa chơi game vừa hỏi hắn.
"Là bạn anh".
"Bạn nào?"
"..."
Không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-trung-em-nhi-thieu-gia-nha-nguoi-ta/897288/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.