Hàng xóm của ông chủ bị thương, thư kí của ông chủ đem cơm lành canh ngọt ăn vào là ấm lòng tới. Một hành động cảm động như tình yêu quê hương đất nước, xứng đáng được tặng cờ thưởng. Phùng Khánh tay trái cầm theo hoa tay phải cầm theo canh, trên mặt nở nụ cười thật thà thuần hậu, nói với Thường Nhĩ mở cửa: "Xin chào, tôi là thư kí của giám đốc Chung."
Thường Nhĩ ngẩn người, theo bản năng tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là phó giám đốc của...à, là bạn của Phó Doanh."
Phùng Khánh cười cười gật đầu, nhìn về Phó Doanh ngồi trên xe lăn đứng phía sau nói: "Chung tổng đặt đồ ăn nói tôi mang sang cho cậu, anh ấy nói cậu chân không thể đi được, tôi đưa đồ đến tận cửa là tốt nhất."
"Như vậy xấu hổ quá, sao tôi có thể bắt anh ấy tốn tiền như thế được?" Phó Doanh cau mày từ chối: "Một lần hôm nay là đủ rồi, bạn tôi sẽ ở đây mấy ngày tiếp theo chăm sóc và giúp tôi nấu ăn."
Thường Nhĩ: "...Đúng vậy."
Phùng Khánh vẫn mỉm cười như cũ: "Phó tiên sinh không cần khách khí, giám đốc của chúng tôi đã thanh toán phần ăn của hai người rồi, đến lúc đó tôi sẽ đưa tới đúng giờ, cậu không cần cảm thấy phiền phức hoặc tốn kém, dù sao cũng là việc diễn tập phòng cháy của chúng tôi làm cậu bị thương. Công ti chúng tôi nên chịu trách nhiệm."
Hắn nói hết câu, gật đầu chào tạm biệt Phó Doanh, gọn gàng đóng cửa lưu loát rời đi.
Thường Nhĩ cầm đồ ăn đứng ở cửa, cảm giác hộp cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-trom/216372/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.