Chung Thu tự lái xe chở Phó Doanh đi bệnh viện, tuy Phó Doanh lặp đi lặp lại nhiều lần hắn không có việc gì nhưng vẫn không thể từ chối yêu cầu, không có cách nào chỉ có thể nói là mình không mang theo giấy tờ tùy thân.
Không thể lấy căn cước công dân ra trước mặt Chung Thu được, mặc dù Phó Doanh sử dụng tên thật để tiếp cận Chung Thu, thật ra cũng vì thật giả kết hợp mới dễ dàng làm người ta tin tưởng.
Phó Doanh ngồi trên chiếc xe lăn mới mượn, an ủi Chung Thu: "Thật sự không sao mà, trẹo chân chút thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi."
Chung Thu cau mày nhìn điện thoại, lúc sau mới nói: "Cậu ngồi yên một chỗ đi, tôi gọi điện cho bạn đã."
"Không cần, thật sự không..."
Phó Doanh trơ mắt nhìn Chung Thu gọi điện thoại, ngồi trên xe lăn đột nhiên cảm thấy không ổn. Chỉ là hàng xóm tiếp xúc cùng nhau mấy lần mà thôi, không tính là người quen thân, không việc gì phải tốt với mình như vậy.
Hơn nữa người bình thường thấy hắn từ chối như vậy cũng sẽ không quản quá nhiều, huống chi đây là một vị giám đốc trăm công ngàn việc.
Phó Doanh nghĩ, tay không nhịn được nắm chặt tay vịn, nhìn chằm chằm Chung Thu đang gọi điện thoại, nhịn không được nghĩ hay là cái tên này giả heo ăn thịt hổ, đã phát hiện ra mình nhưng vẫn án binh bất động, đứng yên làm tê liệt kẻ thù?
Hắn càng nghĩ càng nhíu mày, lúc Chung Thu cúp điện thoại quay người liền thấy thanh niên trên xe mặt mày tái nhợt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-trom/216369/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.