Mục Đông không trả lời.
Em nhìn Lực Hỏa rồi bật cười, giọng nói bình tĩnh, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ thất vọng và tự giễu.
"Em nghĩ sai rồi."
"Anh và Hạ Viêm Phong, hai người không hề khác nhau."
"Hai người đều cùng một loại người."
Người nói vô tâm nhưng người nghe để bụng. Nghe thấy Mục Đông nói thế, sắc mặt Lực Hỏa hơi thay đổi, thế nhưng hắn không nói gì, chỉ có ánh mắt là u ám.
Mục Đông mặc kệ, em đỡ eo ngồi dậy, nhặt quần áo nhăn nheo vứt trên đất rồi mặc đại vào người, sau đó đi tới cửa. Nhưng khi em vừa bước được nửa bước ra khỏi cửa, thì cổ tay bỗng bị người nào đó giữ lại.
Rất chặt, còn có chút lạnh.
Mục Đông khẽ cau mày, trong ấn tượng của em, tay của Lực Hỏa luôn rất ấm.
Nhưng Mục Đông không nói gì, em chỉ lạnh lùng nhìn Lực Hỏa. Lực Hỏa mím môi thả tay Mục Đông ra, Mục Đông theo phản xạ xoa xoa cổ tay bị đau do bị giữ chặt, liếc mắt nhìn hắn rồi quay người đi ra ngoài.
"Tôi đưa em đi." Giọng nói rất thấp và khàn, nghe có vẻ đang không vui.
"Không cần."
Mục Đông nói cũng không thèm quay đầu nhìn hắn.
Lực Hỏa nhìn bóng lưng lạnh lùng đang dần rời đi của Mục Đông, ánh mắt chợt tối đen lại. Hắn vô thức nghiến chặt răng, nắm tay thành nắm đấm.
Cả hai tạm biệt nhau trong không vui.
Mấy ngày gần đây, Mục Đông cảm thấy trong người không hề thoải mái, mà trong lòng em cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-ro-muoi-muoi/957310/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.