Nàng là Nhan Khê, là cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tựa minh tinh, tuy vậy trời sinh nó đã u buồn. Ai thoạt nhìn sẽ tưởng như cô yếu đuối, dễ bắt nạt nhưng không cô mạnh mẽ kiên cường hơn bất cứ ai. Nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng không cô là trường hợp ngoại lệ của câu thành ngữ này. Khi mười lăm tuổi bố và mẹ cô li hôn, cô phải theo mẹ dời tới Đế Đô đến Hải Thành sinh sống. Tên cũng từ Tống Nhan đổi thành Nhan Khê. Thoắt cái đã hơn mười năm trôi qua, hai năm trước mẹ cô bị bệnh mà qua đời, cha cô từ ngày ly hôn cũng không tái hôn, sống một mình cô đơn, hôm nay cô đến sân bay chờ chuyến bay để về với cha cô. Đã qua nhiều năm giờ được trở về với nơi chốn cũ, lòng cô nôn nao khó tả, bâng khuâng không nói nên lời.
Đã đến giờ, cô bước lên máy bay, trong lòng muốn thật nhanh để trở về, hành trình trong suốt chuyến bay của cô là ngủ. Khi đến nơi lòng cô lại có chút e sợ quê nhà. Mọi sự biến mất khi cô nhìn thấy cha mình, Tống Hải, thật không thể tin ông ta lại to béo như vậy, nặng một trăm tám mươi kilogam. Từ giờ nàng sẽ hạnh phúc đoàn viên người cha bao năm xa cách.