“Này.”
Đột nhiên, một âm thanh không nhịn được gọi anh.
“Anh ngã vào bồn cầu rồi à?”
Nguyên Ngưỡng nhìn lên hàng chữ màu tím kia, đột nhiên thật hi vọng, thật hi vọng giờ phút này có cô ở trước mắt, bên cạnh mình.
“Anh rất nhớ em, em có thể đến Luân Đôn được không?”
Anh nói ra câu này theo cảm giác, sau đó máy tính ở hai bên đều im lặng.
Giây tiếp theo khi lí trí đã trở lại. Vì cứu vãn sự xung động nhất thời, ngay sau đó anh lại gõ xuống một dòng chữ khác.
“Anh nói đùa thôi.” Anh cố gắng để cho giọng nói của mình có thể thoải mái. “Coi như em có bay đến anh cũng không có ở Luân Đôn.”
“Anh muốn đi đâu?” Bên kia từ từ trả lời.
“Anh phải đi Las Vegas một chuyến.”
“Đi Las Vegas làm gì?”
“Tiểu thư, em cho rằng một cuộc triển lãm nghệ thuật có tự biến ra hay sao?” Anh trả lời. “Có vô số công việc cần sử lí trước, thăm dò địa điểm, thi công, trang hoàng. Thời gian hai tháng không tính là đủ được.”
“Em còn tưởng rằng anh có một người quản lí rất ưu tú. Để em nhớ xem, cô ấy tên gọi là gì nhỉ? Salad sandwich?”
Anh có thể thấy được biểu cảm nhạo báng của cô.
“Sarah? Sơn Đức tư.” Một chút ý cười làm cho khóe miệng anh mềm hơn. “Cô ấy quả thực rất ưu tú, nếu không em cho rằng tại sao khi chỉ còn hai tháng anh mới bay qua.”
Sau đó, không đợi câu trả lời của cô, anh trực tiếp logout.
Ừ, thì ra cướp được câu nói cuối cùng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-len/90076/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.