“Tiêu Tuấn! Chúng ta…”
Bạch Nhược Đình cũng không tin được rằng, bây giờ trong bụng mình đang dần hình hài một sinh linh bé nhỏ. Cô nhìn anh, niềm hạnh phúc trào dâng lên đáy mắt long lanh khiến nụ cười kia càng thêm đẹp. Cuộc đời của họ đã trải qua quá nhiều mất mát và bất hạnh, nhưng nỗi đau nào rồi cũng vơi đi. Hạnh phúc đã đến, hi vọng đã đến, những niềm vui mới lại bắt đầu xuất hiện.
Tiêu Tuấn cùng Bạch Nhược Đình rời khỏi phòng khám, hân hoan cầm lấy tay cô cẩn thận và nâng niu. Anh cầm tấm ảnh siêu âm thai nhi trong bụng của cô, xem đi xem lại đã hơn mười lần.
“Anh xem đã nhiều lắm rồi! Phải cất đi thôi!”
“Không muốn! Anh vẫn còn muốn nhìn con chúng ta!”
Lúc này trông anh có nét trẻ con, lại trông giống như anh của hai năm trước, vẫn thật vui vẻ và có nhiều ước mơ. Cô mỉm cười ngọt ngào, nắm chặt tay anh hơn, bảo.
“Sau này sinh rồi, ngày nào anh cũng được nhìn mà?”
“Phải. Nghe em cả!”
Tiêu Tuấn cong mắt cười, gương mặt anh tuấn lúc này ôn nhu lại dịu dàng như một vầng dương ấm áp. Anh nắm chặt tay cô, hai người đi trên đoạn đường có hoa lá, có gió lành. Quãng đời sau này chẳng cần gì nhiều, chẳng cầu danh vọng cao sang, chỉ cầu bình yên hạnh phúc.
Hai người về nhà, gọi điện thoại với lão Tô để thông báo tin vui này, sau khi nghe xong liền khiến ông ấy phấn khích không chịu được.
“Thật sao? Lão Tiêu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-kia-nuoc-mat-cua-em/3439713/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.