"Anh Tuấn! Vết thương của anh có nghiêm trọng không ạ? Có phải vừa rồi anh đến chỗ bác sĩ Liêu không?"
A Tân tận lực thăm hỏi Tiêu Tuấn, vì trong lòng anh ta anh mới là quan trọng. Dù sao anh cũng là người đứng đầu, nếu không có anh thì tổ chức sẽ trở nên rối rắm. Nếu như anh vì một người con gái mà từ bỏ, khác nào khiến người ta xem thường. Chỉ là A Tân không hiểu nổi, trước đây Bạch Nhược Đình ra sao mà lại khiến anh cuồng si tới vậy. Trong khi Lan Nguyệt dốc lòng chăm sóc, mà anh không mảy may để tâm.
Tiêu Tuấn dập tàn thuốc, xoay ghế lại nhìn A Tân bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Thái độ của mày là sao?"
Anh ta nhìn anh, ngờ vực không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Dạ?"
"Mày vẫn luôn nghi ngờ Đình Đình? Mày vẫn cho rằng cô ấy sẽ làm ảnh hưởng đến tao và tổ chức?"
"Anh Tuấn! Em cũng vì muốn tốt cho anh thôi!"
"Dẹp đi!"
Tiêu Tuấn gạt tay, đồ gạc tàn thuốc liền bị anh hất phăng xuống đất, khói bụi mịt mù.
"Mày và cô ta luôn miệng nói tốt cho tao, mà lại chẳng biết tao muốn cái gì. Tốt? Vậy là tốt?"
"Nhưng chẳng phải A Đình vẫn luôn từ chối anh sao? Chị Lan Nguyệt tốt với anh như vậy, anh phải nhìn thấy chứ? Cô Nhược Đình gì đó, có lẽ thật sự đã bỏ mạng cách đây hai năm trước rồi!"
"Câm miệng!"
Tiêu Tuấn đập bàn đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn A Tân khiến anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-kia-nuoc-mat-cua-em/3399124/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.