Nỗi đau vô hình này, rốt cuộc từ đâu mà có chứ?
A Đình từng trải qua cảm giác mất đi cha mẹ nuôi, từng bị đẩy vào hộp đêm và từng khóc nức nở. Nhưng cảm giác này hoàn toàn khác lạ. Trái tim cô vô thức bị một hình bóng mà cô không nhớ rõ bóp nát, đau đến quặn thắt. Cô bất giác đưa tay ra, sờ lên gương mặt của Tiêu Tuấn. Hành động này của A Đình, khiến anh phải nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Anh hé môi, nhưng cổ họng lại run lên khó mà nói thành lời.
A Đình cứ như bị cuốn vào đôi mắt ấy, cơn đau tê dại khiến mắt cô đỏ lên. Nhưng vẫn còn chưa kịp nhớ ra được chuyện gì, đầu của cô đã đau như búa bổ. Cô rút tay về, hai tay ôm lấy đầu mình.
"A! Đau... Đau quá!"
"Đình Đình! Em làm sao vậy?"
Tiêu Tuấn vội vàng đứng dậy dìu A Đình qua bên giường ngồi. Cô lúc này tinh thần vẫn chưa thể ổn định, trí nhớ cứ như bị một nguồn lực gì đó rất mạnh tác động vào.
"Tiêu Tuấn! Đừng... Anh không được làm như vậy!"
Có một cô gái bị ép đứng bên vách đá cheo leo, nhìn một người đàn ông cách đó không xa mà gương mặt đầy nước mắt. Và có vẻ như, người đàn ông đó chính là người đang ở trước mặt của A Đình. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hai người nhìn nhau chằm chằm như thế.
"Anh..."
"Đình Đình! Có phải em đã nhớ ra được gì rồi không?"
A Đình nhìn anh, tò mò hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-kia-nuoc-mat-cua-em/3399115/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.