*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Lạc nằm ườn ở đối diện bàn làm việc của Thẩm Hàm, nhìn anh không chớp mắt.
Thẩm Hàm đang nói chuyện cùng mấy đứa trẻ mà anh dạy, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
“Thầy ơi, em thấy con quái vật đó đáng thương quá. Tại sao chỉ vì ngoại hình quá xấu xí mà người khác lại cho là nó có tội kia chứ? Nó to khoẻ như thế, mạnh mẽ hơn đám người đó rất nhiều, nếu nó là đồ quái vật, vậy thì chúng ta là gì?”
“Chúng ta là đồ bỏ đi hay sao?”
Đó là một cậu bé mắc bệnh bại liệt bẩm sinh, gần như đều ở trong phòng cả ngày; có điều, cậu học tập và nhận mặt chữ nhanh hơn những đứa trẻ khác.
Quái vật Frankenstein (hình minh hoạ)
Cậu bé ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Thẩm Hàm, mở to cặp mắt nhìn anh.
Thẩm Hàm chìa tay ra: “Đưa tay cho thầy được chứ?” Cậu bé ngoan ngoãn giữ tay anh. Thẩm Hàm vỗ lên mu bàn tay cậu, “Vậy những việc xấu mà nó làm thì sao?”
Cậu bé giận dữ nói lớn: “Nhưng nó cũng từng giúp đỡ những người trong làng, nó còn tự mình đi học để biết đọc sách viết chữ! Nó chỉ là tức giận quá thôi, nếu họ đối xử với em như thế, thì em, em cũng sẽ…”
Khoé mắt cậu dâng lên hơi sương, nhưng vẫn ấm ức nuốt xuống mấy chữ sau cùng. Cậu biết người thầy hiền từ này sẽ không thích mình có suy nghĩ kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-em/648448/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.