*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Hàm không nhớ rõ mình về nhà thế nào. Mạch thái dương nảy đừng nhịp đau nhức, đầu không ngừng vọng về giọng nói lạnh lẽo của Lý Gia Thiên. Cảm nhận rõ ràng duy nhất, là vòng tay ôm chưa từng thả lỏng nơi hông. Nhiệt độ của Dương Lạc ngấm qua lớp áo, khiến người khác an ổn một cách khó hiểu…
Khi tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Dì cầm khăn mặt ướt đến rửa mặt giúp anh: “Không thoải mái chứ gì? Hôm qua uống thành thế này. May là dì không ở. Nếu không, còn lâu mới cho mi vào nhà nhé.”
Dì giận dữ nói, động tác lau mặt nơi tay cũng không khỏi mạnh hơn. Thẩm Hàm tránh đi, tự biết mình đuối lí nên nhỏ giọng kêu đau, mặt nhăn như một con mèo mới sinh. Dì nhìn thì cũng thấy không nỡ, dịu giọng: “Về lúc mấy giờ? Có dính mưa không?”
Thẩm Hàm lắc đầu, rúc mặt vào trong chăn.
Dì bưng nước cho anh: “Tối qua mưa to lắm. Vì lúc dì đi con vẫn chưa về, nên lo không biết con còn ở ngoài hay không. Đây đã là mưa thu rồi đó. Sức khoẻ con yếu, thể nào dính mưa cũng bệnh nặng cho coi.”
Thẩm Hàm uống mấy ngụm nước, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Không biết lúc Dương Lạc về có bị dính mưa không?” Dì vỗ đầu một cái, “Đúng rồi, con mau gọi điện cho người ta hỏi xem. Mong là không bị ốm. Mau lên!” Nói xong lấy điện thoại ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-em/648419/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.