Đỗ Mạnh nhẹ nhàng dìu cậu ra phòng khách, hắn đi chậm rãi để theo kịp bước chân của cậu, Kỳ Nhiên hơi dựa vào lòng hắn để tránh mất sức.
"Thôi dì à, con phải về đây!" từ xa xa cậu đã nghe thấy tiếng Đỗ Ngữ Điềm ngại ngùng từ chối.
"Thôi nào, tới cũng đã tới, con ở đây ăn cơm với dì đi" Phượng Nhan kéo tay cô lại, bà không có con gái nên mong ước có một cô công chúa đã được bà ấp ủ bấy lâu. Phó Liên là một cô gái mạnh mẽ nên không cần bà chăm lo thứ gì, Kỳ Tiểu Niệm thì luôn đi theo Phó Liên nên đôi lúc cũng phải xa nhau. Đỗ Ngữ Điềm những năm nay luôn ghé bệnh viện thăm Kỳ Nhiên, bà cũng thân cận với cô nhiều lần, tính cách cô cũng dễ gần và có chút nghịch ngợm nên bà rất thích.
"Phải đó, mẹ cũng rất thích em, vả lại em cũng đã đến đây, ăn cơm với gia đình đi!" Phó Liên cũng lên tiếng mời cô ở lại, Đỗ Ngữ Điềm hơi hơi sờ mũi nói.
"Vậy, con xin làm phiền!"
"Phải rồi, con lên gọi hai đứa đó lâu như vậy rồi, sao hai đứa đó còn chưa xuống?" Phượng Nhan khó hiểu hỏi Phó Liên.
"Hai người bọn họ———"
"Con xuống rồi!" Kỳ Nhiên nhanh giọng cắt ngang lời của Phó Liên, cậu chậm chạp bước đến nơi mọi người đứng, Phương Hạo cũng đi đến muốn đỡ cậu nhưng Đỗ Mạnh lại không chịu buông cậu ra, Kỳ Nhiên khó xử nói với Phương Hạo.
"Đỗ Mạnh đỡ tớ là được rồi!"
Phương Hạo bất ngờ nhìn cậu, đáy mắt anh hiện lên tia đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-anh-khoc-vi-em/910117/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.