"Cắt tóc rồi, xấu quá!" Dương Dương phát Wechat tới.
Lộc Quân Nam nhìn vào di động cười vui sướng khi thấy người gặp hoạ: "Gửi ảnh đi, gửi ảnh đi!"
Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười mà, cười nhạo chưa quá ba giây, Lộc Quân Nam vừa bước ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh đã vấp ngã quỳ ngay xuống trước ngoài cửa hàng, di động trên bay bay xa hai mét rồi đáp xuống, đáp ngay dưới bánh xe đạp của người ta.
Cú ngã này thật sự là rất mạnh, xương bánh chè cô đau muốn thấu cả vào tim, Lộc Quân Nam nhắm mắt lại hít hà một hơi, sau khi mở mắt ra, trước mắt đã xuất hiện một bàn tay.
Chỉ mới nhìn bàn tay thôi mà cô đã biết người đối diện là ai. Cô lựa chọn làm lơ, chống tay xuống đất định tự mình đứng dậy, nhưng chưa kịp làm gì thì đã được người kia túm lấy cánh tay xách lên, đúng vậy chính là xách đó, như xách gà ấy.
Sau khi cô đã đứng vững rồi, anh nhét di động nhặt lên lúc nãy vào tay cô, Lộc Quân Nam xấu hổ, nói cảm ơn nhưng mà không dám ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh, chỉ lẩm bẩm trong miệng: "Cảm ơn ạ."
"Không có gì."
Giọng nói dứt khoát dễ nghe.
"Vậy tôi trước..." Tâm trí cô quay chuyển tám trăm vòng, muốn tìm cái cớ thích hợp để trốn đi.
"Lộc Quân Nam."
"Ừ?"
"Có phải cậu tính cả đời này sẽ không bao giờ nói chuyện lại với tôi không?"
Thở dài một tiếng, Lộc Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhieu-nam-nhu-vay/2429607/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.