Mặc dù ngoài miệng Tố Tu đáp ứng để Chương Hoa rời đi, trong lòng lại có ý ngăn cản, cho nên cũng không đem tin hắn dưỡng thương ở Thúy Phong Sơn thông báo cho Hồ tộc, ngược lại đi về phòng luyện đan lật xem sách y, cẩn thận tìm kiếm phương thuốc điều trị chứng mất trí nhớ.
Chương Hoa trời sinh tính hiếu động, chỉ ở trong phòng một chút, liền thấy buồn bực phát hoảng, cho nên thoáng hoạt động tay chân một chút, lững thững đi ra cửa. Hắn luôn cho rằng đây là lần đầu tiên đến Thúy Phong Sơn, nhưng thấy những thứ kỳ hoa dị thảo trong sân, lại không cảm thấy xa lạ chút nào.
... Thật là kỳ lạ.
Chẳng lẽ, hắn mất đi trí nhớ trong năm trăm năm này, đã từng đến đây?
Chương Hoa ngoắc ngoắc khóe miệng, thầm chế giễu bản thân hiện tại quá nhiều tâm tư, một mặt đong đưa chiết phiến, một mặt cúi người thưởng thức hoa cảnh, tóc dài đen nhánh thuận thế rơi xuống, lắc lư rũ ở trước ngực, càng tôn lên làn da trắng nõn, dung nhan tuấn mỹ.
Tố Tu đang ở trong phòng đọc sách tình cờ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt Chương Hoa mỉm cười, không khỏi động trong lòng, cơ hồ nhìn đến ngây dại.
Giơ tay nhấc chân, đều là phong lưu phóng khoáng, so với ngày trước khác nhau rất lớn. Duy chỉ có khuôn mặt ẩn tình, bộ dáng yếu ớt cười nhẹ, loáng thoáng có bóng dáng ngày xưa.
Đúng rồi, người này lúc trước luôn trang điểm dày đậm, đem lãng phí khuôn mặt tuấn tú đến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhieu-chi-nhu/3073506/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.