Chương Hoa vô cùng vô tội mở to hai mắt, giả vờ nhu mì ngã vào ngực Tố Tu, “Ô hô”, “Ô hô” kêu đau.
Tố Tu cắn răng, rống lên càng lớn tiếng với hắn: “Ngươi vô duyên vô cớ chạy tới làm gì? Loại yêu quái cấp thấp này, chẳng lẽ ta không đối phó được? Phải nhờ ngươi tới vướng tay vướng chân?”
Chương Hoa sợ hết hồn, sợ y nhìn ra tự hắn dùng khổ nhục kế, vội vàng nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Không có cách nào a, ta vừa thấy ngươi gặp nguy hiểm, trong đầu một mảnh trống rỗng. Đợi khi phục hồi tinh thần lại đã đứng trước người ngươi rồi.”
Sau khi Tố Tu nghe xong, giận giữ trong mắt càng tăng, tiếp tục mắng: “Ngươi nổi điên làm gì? Đường đường là một Hồ vương, bị cái loại yêu quái cấp thấp cắn cho nửa sống nửa chết, có mặt mũi lắm sao? Ngươi có phải bị té hư đầu rồi không? Ngươi...”
Chương Hoa bị y mắng đến ngẩn ra, rốt cục không nhịn được mở miệng nói: “Tố Tu, ta cho đến bây giờ chưa từng nghe ngươi nói nhiều như vậy.”
Tố Tu ngẩn người, lúc này mới giật mình thấy mình thất thố, vội ngưng nói. Nhưng tức giận trong lòng y chưa tiêu, quả thật hận không thể bỏ hồ ly đần lại một mình, không để ý tới nữa.
Sau khi do dự một chút, lại từ trong ngực móc ra một bình sứ, nhét một viên thuốc vào trong miệng Chương Hoa, sau đó ôm hắn rời khỏi Vô Hạ Sơn.
Dọc đường đi, Tố Tu từ đầu đến cuối nhăn mày, con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhieu-chi-nhu/3073490/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.