Đêm đó, đêm trăng mờ ảo, một lớp sương mỏng bao phủ bầu trời thành phố.
Núi Tây Tiêu, dinh thự Dung gia.
Ở trong sân sau, hai người giúp việc đang cầm đá cuội chườm nóng vào đầu gối Dung lão.
Một lúc sau, vệ sĩ A Kỳ vội vàng gõ cửa, cúi người nói nhỏ với bà vài câu.
"Thật sao?" Đôi mắt lơ mơ của Dung lão phát ra một tia sáng mạnh, ngay cả lông mày cũng nhướng cao, như thể rất ngạc nhiên.
A Kỳ vừa định trả lời, Dung lão đã dẫn đầu giơ tay lên: "Không cần thoa nữa, các người xuống trước đi."
Khi cô hầu gái rời đi, A Kỳ mới nghiêm túc gật đầu, "Đúng như vậy, tôi đã hỏi Dịch tam thiếu để xác nhận rồi."
Dung lão xoa xoa chuỗi hạt Phật trong lòng bàn tay, trầm ngâm lẩm bẩm: "Thật sự không thể nhìn ngoài mà đánh giá, cô ấy thế mà lại là học trò của Simberman..."
"Lão phu nhân, năm đó cô Ôn cố gắng bái sư Simberman mà cũng không thành công, như vậy xem ra cô An tống quả thật là không bình thường."
Lời khen ngợi của A Kỳ thu hút ánh mắt lạnh lùng của Dung lão phu nhân, "Tại sao trước đó cậu không tra ra?"
"Uhm..." A Kỳ gãi đầu, "Có lẽ là cô ấy không nổi tiếng trong lĩnh vực biểu diễn piano, tôi cũng là gần tối mới nhận được tin tức."
Bà Dung cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, nghi ngờ truy hỏi: "Từ đâu có được?"
A Kỳ sớm đã chuẩn bị sẵn trong đầu, giải thích đâu ra đấy: "Có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2528026/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.