Thế nhưng, sự né tránh của An Tống, ngược lại khiến bà Dung không kiểm soát được ánh mắt.
Bà tự động đem lời nói của Dịch Kha, càng một lòng tin rằng thân phận của bố mẹ An Tống là cao quý không thể nói.
Có thể nói, An Tống là vô tình cấy liễu. Còn đối với bà cụ mà nói, thì chính là gãi đúng chỗ ngứa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khi quản gia Lý đến hỏi bà cụ có muốn ở lại dùng bữa không, An Tống mới nhận ra cũng đã gần trưa rồi.
Bà Dung ấn huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi xua tay, "Cơm trưa thì không cần ăn, các người đi làm đi, Tiểu Cửu và ta muốn nói vài câu."
Vệ sĩ ở cửa phòng khách xoay người rời đi, An Tống cũng thuận thế đứng lên.
Thấy vậy, lão phu nhân đột nhiên gọi cô lại, "Tiểu An, cháu đợi một chút."
An Tống lùi bước, hơi nghiêng người về phía bà Dung, "Sao vậy ạ, bà nói đi."
"Hôm nay qua hơi vội, cũng không chuẩn bị quà cho cháu. Chiếc vòng này tặng cháu, xem như quà gặp mặt. Đợi lần sau bà nội sẽ chuẩn bị chu đáo cho cháu."
An Tống theo bản năng muốn từ chối khéo, "Không cần đâu, món quà này..."
"Đây là tâm ý của bà, không nhận có phải là xem thường không?"
An Tống nhìn chiếc vòng ngọc bị bà cởi ra khỏi cổ tay, trong lòng khó xử.
"Nếu đã là tâm ý của bà..." Dung Thận đã lâu không mở miệng, giọng trầm thấp quen thuộc nói phá vỡ sự giằng co, "Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2528012/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.