Mùa đông ở Trạm Châu, cây cỏ vẫn xanh tươi, không có cái lạnh như của Hương Giang, nhưng vẫn bao hàm hơi thở của mùa đông.
Buổi chiều, chiếc xe thương vụ chạy khỏi đường cao tốc, nửa đường không dừng lại, đi thẳng đến phía đông của quận Thiên Thành.
An Tống ngủ suốt đường, vào thành chính mới tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ trời nhiều mây, không có gió và sương mù.
Tâm tình An Tống vốn dĩ bình yên nhìn ngắm cảnh đường phố xa lạ, nhưng không hiểu sao lại khẽ nhíu mày.
Hy vọng rằng, sau khi Tô Quý biết sự thật... tốt hơn hết là đừng quá phát hoảng.
Chuyện rời khỏi Hương Giang, An Tống không hề tiết lộ một lời nào với Tô Quý.
Không phải không muốn nói, mà là thời điểm không đúng.
Trước khi dì Quý bình phục, An Tống đã lên kế hoạch giữ bí mật.
Dù sao thì... ván đã đóng thuyền, đủ lớn để chịu mắng rồi.
An Tống làm tốt việc xây dựng tâm lý cho mình, lại trầm ngâm liếc nhìn, xe thương vụ vừa đúng lúc dừng lại trước khu biệt thự tư nhân.
Cánh cổng sắt rèn đen tuyền không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong, nếu nhìn xa một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy những tòa nhà có kiến trúc kiểu châu Âu, có nhiều hơn một.
An Tống mím khóe miệng lo lắng, không ngừng suy nghĩ sau khi nhìn thấy bố mẹ chồng' cô nên phối hợp với bác sĩ Dung trình diễn như thế nào.
Cánh cửa sắt rèn mở ra, xe chạy vào con đường nhựa quanh co sạch sẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527986/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.