An Tống mím môi, một từ cũng không nói.
Không phải là kiểu cách, chủ yếu là do nhịp tim quá nhanh, khó nói thành câu.
Bác sĩ Dung không nói thích cô, nhưng lời nói việc làm của anh đều tràn đầy tình yêu thương.
Mà bốn chữ kìm lòng không nổi đó, thực sự so với thích càng khiến người ta rung động hơn.
An Tống quay mặt đi giả vờ trầm tư, im lặng vài giây rồi nhẹ giọng nói: "Có thể cho em thời gian... suy nghĩ kỹ được không?"
"Có thể." Dung Thận đưa tay lên vuốt ve đỉnh đầu cô, "Muộn rồi, về ngủ trước đi."
An Tống bí mật liếc anh một cái, cũng không có thấy bất bình hay là oán giận nào, bèn gật đầu đứng lên.
Người đàn ông không giữ lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào màn đêm, không biết anh đang nghĩ gì.
Ba giây, hoặc ít hơn.
"Em suy nghĩ xong rồi." An Tống đi tới cửa phòng bếp, đứng lại, quay người, "Em bằng lòng."
Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, cô vội vàng xoay người chuồn đi.
Trong biệt thự yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng bước chân của An Tống chạy lên cầu thang, nhốn nháo và vội vàng.
Người đàn ông nhìn hành lang ngoài bếp, trên môi nở nụ cười, cụp mắt thở dài lắc đầu.
Đã sống hai mươi bảy năm tuổi đầu, bây giờ anh giống như một cậu bé phiền não sợ bị từ chối.
Mặc dù anh sớm đã để ý rồi, biết rõ An Tống đối với anh không phải vô ý, nhưng vẫn không dám nhảy ra kết luận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527943/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.