An Tống ngồi dậy, nhẹ giọng đáp: "Alo?"
"Hỏi anh có bận không là muốn làm gì?" Trong đêm khuya yên tĩnh, chất giọng từ tính và âm trầm của người đàn ông càng nổi bật.
An Tống giải thích: "Nếu anh bận, em sẽ không đến phòng làm việc quấy rầy anh."
Hôm nay anh tan làm sớm hơn mấy ngày trước, có lẽ anh vẫn chưa hoàn thành công việc.
Đầu dây bên kia, người đàn ông hình như hơi mỉm cười, "Không bận, qua đây đi."
An Tống bị tiếng cười của anh lây nhiễm, âm thầm cong khóe miệng, "Muốn uống trà không? Em xuống lầu pha cho anh một ly?"
"Ở đây có rồi, trực tiếp qua đây thôi."
Cúp điện thoại, An Tống xỏ dép bước ra khỏi phòng.
Đèn tường trong hành lang tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, An Tống thong thả đi đến đầu bên kia, đứng ở cửa phòng làm việc còn không quên chải đầu vuốt vuốt quần áo.
Mọi thứ đã sẵn sàng, giơ tay gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, người đàn ông mặc áo ngủ đứng ở cửa.
Hai mắt An Tống lấp lóe, không biết nên tiến hay lui.
Anh chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng vải nhung màu xám, mái tóc rối bù rủ xuống giữa lông mày và đôi mắt, còn ướt một nửa, hình như anh mới tắm xong.
Hơn nữa, dây áo ngủ dù có thắt chặt đến đâu cũng khó kín đáo, An Tống chỉ cần hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy họa tiết, đường nét của đường viền cổ áo hơi hở, không quá cường tráng mà là là gợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527924/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.