Tô Quý biết rõ về An Tống như thế nào, không nghe thấy sự đảm bảo của cô ấy, lập tức cao giọng: "Em đang qua quýt cho xong chuyện với chị đấy à?"
"Qua loa đâu ạ." An Tống đứng trước giường đôi, yên lặng thở dài, "Anh ấy sẽ không làm gì quá giới hạn đâu."
Điều này nghe có vẻ đặc biệt vô lý.
Tô Quý thậm chí còn có thể tái hiện ra cái loại "Dung Thận sẽ không làm gì quá giới hạn, cải thảo nhỏ sẽ luôn bảo vệ điểm giới hạn của mình; nhưng nếu Dung Thận làm cái gì đó, thì cải thảo nhỏ cũng sẽ ném cái điểm giới hạn của mình đi luôn".
Cho đến khi cúp điện thoại, Tô Quý vẫn không thể nhận được câu trả lời chính xác từ An Tống.
Trong phòng bệnh, mẹ của Tô Quý, Quý Thục Hà đang được truyền dịch, nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, bà khuyên bảo: "Con cứ lo vớ vẩn. Mẹ đã chứng kiến Tiểu An lớn lên. Đầu óc con bé còn thông minh hơn con, gì mà không phân được người tốt với người xấu chứ?"
Tô Quý đặt điện thoại xuống, trợn tròn mắt, "Làm sao mẹ có thể kết luận thế được?"
Quý Thục Hà dựa vào trên giường bệnh, giọng điệu xa cách thở dài, "Con gái do Lão An dạy dỗ... sẽ không tệ đâu."
"Con không nói con bé không tốt." Tô Quý cười cầm đĩa trái cây lên, đút cho Quý Thục Hà một miếng táo, "Chỉ là con bé còn nhỏ, nếu gặp phải người không tốt, con không thể giả câm giả điếc được."
Quý Thư Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527891/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.