Sau khi đỗ xe, An Tống đến chỗ ở của Lăng Kỳ.
Nói không bất ngờ là nói dối, dù sao thì một cô gái là nghiên cứu sinh tự xưng là vừa học vừa làm, thế mà lại sống ở khu biệt thự phúc hợp của Duyệt Phủ.
Lăng Kỳ có lẽ cũng cảm thấy không hợp lý, lúc thay giày, cô chủ động thổ lộ: "Phu nhân, căn nhà này... là boss cho tôi mượn."
"Anh Cửu sao?" An Tống sửng sốt.
Lăng Kỳ vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, boss lo lắng cô ở Trạm Châu không quen thuộc, vì vậy anh ấy đã sắp xếp cho tôi ở gần đây và dành thời gian cho cô."
Lý do này hoàn hảo đến mức Lăng Kỳ gần như tin rằng đó là sự thật sau khi bịa ra.
An Tống thờ ơ nhìn cô ấy, còn chưa kịp nói chuyện, Lăng Kỳ đã vội vàng giải thích: "Phu nhân ơi, cô đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với ông chủ, tôi là người trả tiền nhà..."
Lăng Kỳ tê liệt vì sợ hãi.
Cô hối hận vì đã đưa An Tống đến đây, nếu chuyện này gây ra hiểu lầm, boss có phải sa thải cô không?
An Tống không hiểu lầm, chỉ là không ngờ Dung Thận ở sau lưng lại dàn xếp nhiều như vậy.
Mặc dù thấy có gì đó không bình thường nhưng cô cũng chẳng thèm đoán và quan tâm đến.
Một mặt, tin tưởng vào tính cách của Lăng Kỳ, mặt khác, cũng tin chắc rằng Dung Thận làm việc nhất định phải có lý do của mình.
An Tống không tiếp tục đề tài này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527875/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.