Nụ cười của An Tống đặc biệt rạng rỡ, là một trong số ít nụ cười răng khểnh, đôi lông mày cong vút và vẻ tươi vui thuần khiết.
Cô không chỉ uống quá nhiều mà còn bị lỗi trí nhớ luôn rồi.
Trong cơn say, đã trở lại khoảng thời gian vô tư nhất ngày xưa.
Dung Thận nhìn chằm chằm vào An Tống đang cười nói, thông qua khuôn mặt tươi cười này, anh mơ hồ có thể tưởng tượng được năm tháng đó cô tràn đầy năng lượng như thế nào.
Tim người đàn ông hơi đập thình thịch, ánh mắt dán chặt vào mặt cô.
Khi cô cười, vẫn luôn điềm tĩnh an nhiên, lại ẩn chứa một chút u sầu.
Khi cười toe toét, cả người trở nên sống động, là sự sống động thuộc về nét trẻ trung trong sáng và phóng khoáng của các cô gái trẻ.
Nếu không phải vì uống say, thì Dung Thận cũng chưa bao giờ có cơ hội gặp được An Tống như thế này.
Thấy người đàn ông nửa ngày không nói, cũng không đút canh cho mình, An Tống nghiêng đầu hỏi hắn: "Có uống nữa không ạ?"
Dung Thận nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở, tiếp tục đút cho cô từng thìa.
An Tống cứ như liệt hai tay, hưởng thụ được người đàn ông đút cho.
Uống được nửa bát canh, cô nhìn đi chỗ khác nấc lên: "No quá..."
Người đàn ông đặt bát canh giải rượu xuống, dựa lưng vào ghế, rất tự nhiên đặt lòng bàn tay lên vai cô.
Sau đó......
Bị cô gái hất ra.
An Tống cau mày, vẻ mặt không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527838/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.