Biệt thự phía sau hồ, rực rỡ ánh đèn.
Dung Thận bế An Tống vào phòng khách, dưới ánh đèn sáng trưng, anh có thể nhìn rõ ánh mắt và vẻ mặt cứng đờ của cô gái.
Cô không biết mình đang nghĩ gì, hai tay ôm chặt cổ người đàn ông, đồng tử co rụt lại, trong lòng tràn đầy suy nghĩ không rõ.
Dung Thận đặt cô lên sô pha, khuỵu gối ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào An Tống vẫn đang chậm chạp phản ứng.
Trạng thái của cô lúc này khá giống với hiện tượng bong tróc tình cảm.
Đôi lông mày rậm của người đàn ông cau chặt lại, khi anh cúi đầu, liền thấy đầu ngón tay cong cong của An Tống khẽ run lên.
Nó gần như không thể nhìn thấy, nếu anh không tinh ý, có khả năng cao sẽ bỏ qua sự run rẩy nhỏ này.
Có lẽ còn đang sốc nên còn đắm chìm trong đó.
Đầu ngón tay run ít nhất chứng tỏ cô không phải mất nhận thức, giống như một loại sợ hãi thì đúng hơn.
Dung Thận rướn người tới trước, ôm lấy lưng cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng điệu không vội vàng, trấn an: "Không sao đâu, chỉ là tai nạn nhỏ mà thôi."
An Tống tựa đầu nhẹ nhàng vào cổ anh, hơi thở tràn ngập mùi thơm sạch sẽ dễ chịu của anh.
Cô nhắm mắt lại, giọng nói vẫn đều đều, "Trước đây... cũng là do em ham chơi... mà trong nhà xảy ra tai nạn."
Nói một câu, cô ngập ngừng mấy lần.
Điều cô sợ không phải là cảnh pháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527821/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.