Vì có sự tham gia của Dung Nhàn và Tiêu Minh Dự, biệt thự Duyệt Phủ có rất nhiều không khí sống động.
Chớp mắt, đã hai ngày trôi qua.
Mặc dù cơn sốt của Tiêu Minh Dự đã giảm bớt, nhưng các triệu chứng cảm lạnh của anh vẫn rất nghiêm trọng.
Vào ngày hôm nay, An Tống nhận được tin nhắn nhắc nhở ngày nhập học từ Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu.
Vẫn còn một tuần trước khi cô phải báo cáo nhiệm vụ của một học sinh chuyển trường.
Buổi sáng trước mười giờ, An Tống đến cửa phòng làm việc, muốn sắp xếp trước một ít tài liệu cần nhập học.
Mới đi được nửa bước, trên điện thoại đã hiện lên một tin nhắn WeChat.
Là... Văn Vãn.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì hai người cũng đã gặp mặt trong bữa tiệc ở Hương Giang năm trước.
Văn Vãn muốn mời cô đi ăn trưa, hỏi có tiện không.
An Tống xem tin nhắn liền đồng ý lời mời không chút do dự.
...
Gần trưa, An Tống ra ngoài ăn cơm với Văn Vãn, điều này đã thu hút sự chú ý của Dung Nhàn.
"Văn Vãn đến Trạm Châu làm gì?"
An Tống cúi đầu chỉnh lại quần áo, nghe thấy thanh âm liền ngước mắt lên, "Em không hỏi, có lẽ có chuyện."
Dung Nhàn mặc áo len và quần ống rộng giản dị ở nhà, xoa cốc cà phê trong tay, nghĩ: "Cô ấy có nói đi cùng ai không?"
Nghe nói Dung Lục gần đây đến Trạm Châu, hôm kia còn đến lâm viên thăm ông già ở nhà.
Mà Văn Vãn vừa mới đính hôn với hắn, đến cùng nhau cũng là hợp lý.
"Không có." An Tống lắc đầu, "Văn Vãn đến Trạm Châu, có vấn đề gì sao?"
Dung Nhàn nhấp một ngụm cà phê, tư thế ngồi nhàn nhã đung đưa ngón chân, "Hiện giờ có vấn đề hay không vẫn khó nói, nhưng em ý, sao mà dễ dàng nhận lời mời của cô ấy thế, Tiểu Cửu có biết không?"
Văn Vãn thích Dung Thận, tất cả mọi người trong giới thượng lưu của thành phố Hương Giang đều biết điều đó.
Mà người em gái đơn thuần này của cô, đi ăn cơm với tình địch như thế này, không sợ bị lừa sao?
An Tống cười nhẹ gật đầu, "Có biết, em nói với anh ấy rồi."
Dung Nhàn khá ngạc nhiên, "Nó đồng ý với em?"
"Tại sao không đồng ý?"
Dung Nhàn bị câu hỏi tu từ của An Tống làm cho nghẹn lại, cô nheo mắt, cười nửa miệng xoa xoa cằm, "Nó có tấm lòng lớn thật."
Vừa nói, Tiêu Minh Dự từ trong phòng khách đi ra, người đàn ông tuấn tú phóng khoáng trước kia, giờ chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, tròng trắng mắt cũng đỏ ngầu.
Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Dung Nhàn, giơ tay ôm lấy vai cô, dùng giọng mũi hỏi: "Ai là người có tấm lòng lớn?"
"Tôi không có nhắc tới anh." Dung Nhàn hất tay người đàn ông ra, tiếp tục nhìn An Tống nói: "Đi ăn cơm ở đâu vậy?"
An Tống đưa ra địa chỉ, Tiêu Minh Dự bình tĩnh nhướng mày, nghiêng đầu hỏi: "Nghe nói heo quay nhà hàng này rất ngon, bảo bảo, em có muốn ăn không?"
Dung Nhàn: "...". đam mỹ hài
An Tống: "..."
Đối với một người đàn ông mặt dày bẩm sinh, anh có thể xử lý các tình huống xấu hổ một cách dễ dàng.
Tiêu Minh Dự áp nắm đấm lên môi ho khan, ý bảo Dung Nhàn đừng trả lời, giọng hơi khàn khàn hỏi: "Đi thử đi?"
"Tôi không đi."
"Vậy buổi trưa anh ăn ít chút, anh gói về cho em."
"..."
An Tống nhìn một màn này mỉm cười, không hiểu sao cảm thấy rất ngọt ngào.
Khác với cách sống chung bình thường của cô và Dung Thận, Tiêu Minh Dự và chị cả giống như một đôi oan gia hơn, mỗi khi gặp nhau lại nổ ra những tia lửa dữ dội.
Nhìn thì có vẻ như người phụ nữ nắm quyền kiểm soát, nhưng thực tế là anh rể đầy những mánh khóe, ăn đứt chị cả.
An Tống cảm thấy ghen tị, không khỏi nghĩ tới Dung Thận.
Không biết khi nào anh mới về.
Mười một giờ rưỡi, Dung Nhàn rốt cuộc không cưỡng lại được sức lôi kéo của Tiêu Minh Dự, miễn cưỡng đi theo ra ngoài nhà hàng.
...
An Tống có chút ngạc nhiên khi gặp lại Văn Vãn.
Giao thừa vừa qua, tính ra thì mới hơn nửa tháng mà.
Nhưng sắc mặt của Văn Vãn không được tốt, tuy rằng khí chất vẫn tao nhã, nhưng khi quan sát kỹ càng vẫn thấy bộ dạng nở nụ cười gượng gạo.
Mà trên ngón tay giữa bên trái, cô ấy đeo một chiếc nhẫn trứng chim bồ câu.
Ngón giữa bên trái là biểu thị của việc đính hôn.
An Tống ngồi vào bàn hai người, liếc qua ngón tay của cô ấy, cười ấm áp chào hỏi, "Cô đến lúc nào vậy?"
"Tôi vừa mới tới." Văn Vãn rót một chén trà đưa cho cô, dùng ánh mắt ôn nhu nói: "Hôm nay đột nhiên mời cô đi ra ngoài, không phá rối kế hoạch của cô chứ?"
An Tống nhận lấy chén trà cảm ơn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, gần đây tôi rảnh rỗi, cũng không có kế hoạch gì."
Văn Vãn cười dịu dàng, "Chúng ta xem thực đơn trước đi, nhà hàng này có đặc sản Hương Giang, tôi đã gọi mấy món, cô thích thì gọi thêm mấy món nữa."
Khi An Tống đang sử dụng máy tính bảng gọi món để thêm đồ ăn, Tiêu Minh Dự và Dung Nhàn cũng đang gọi món ở bàn dành cho hai người theo đường chéo phía sau.
"Hôm nay anh rất phấn chấn nhá." Dung Nhàn vuốt qua một bên máy tính bảng, thản nhiên nói: "Nghe An An nói ra ngoài ăn cơm, mặc kệ cảm cúm vẫn đi theo, anh muốn làm gì?"
Một người phụ nữ như Dung Nhàn đã lăn lộn ở trốn công sở nhiều năm, mặc dù mối quan hệ của cô đang lộn xộn, nhưng kỹ năng quan sát nhạy bén của cô chắc chắn rất xuất sắc.
Kể từ khi Tiêu Minh Dự quyết định sống ở Duyệt Phủ, mọi thứ đã trở nên kỳ lạ hơn.
Cô không nói, nhưng không có nghĩa là không thấy được.
Tiêu Minh Dự ngả người ra sau, uể oải ngồi dựa vào lưng ghế, làm sao anh không nghe ra ý ngoài lời của người phụ nữ chứ.
"Dung Nhàn, em không biết anh muốn cái gì sao?"
Người đàn ông gọi tên bằng giọng điệu trêu chọc, Dung Nhàn cũng không tức giận, cô ậm ừ cười nhạo: "Tôi thực sự không muốn biết suy nghĩ bậy bạ của anh. Tiêu Minh Dự anh quấy rầy tôi cũng không sao, nếu chủ ý của anh dám đánh vào An An nhà chúng tôi, đừng nói là Tiểu Cửu, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho anh."
Tiêu Minh Dự ho khan, mặt không đổi sắc.
Dung Nhàn gọi một con heo sữa quay nguyên con, hồi lâu không thấy đối phương đáp lại, cô nhướng mắt cười lạnh: "Làm sao vậy? Bị tôi chọc vào tâm sự nên không khống chế được sắc mặt sao? "
"Bảo bảo à..." Tiêu Minh Dự nghịch ngợm hất cằm lên, "An Tống hình như không có nhiều tiền như em, không phải anh đã nói rồi sao, anh thấy tiền sáng mắt mà."
Dung Nhàn chưa bao giờ thấy một người đàn ông có thể nói về giao dịch tiền bạc đường hoàng như vậy.
Cô thấy xấu hổ vì những suy nghĩ lung lay trước đây của mình về anh.
Dung Nhàn không muốn nói chuyện với anh, tiếp tục nhìn xuống thực đơn.
Tiêu Minh Dự tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để trò chuyện, dựa vào mép bàn, ác ý đùa giỡn, "Ghen à?"
Vừa dứt lời, Dung Nhàn ngẩng đầu lên, không hề tức giận mà cười nói: "Tôi? Ghen á?"
"Rõ ràng như thế, không phải sao..."
Tiêu Minh Dự còn chưa nói hết câu, anh đột nhiên đau đớn rên rỉ một tiếng, âm thanh tự động tắt ngấm.
Bởi vì Dung Nhàn đã cho anh một cú đá mạnh dưới gầm bàn bằng giày cao gót.
Sự náo loạn giữa hai người họ ở đây cùng lắm chỉ là một cuộc chiến nhỏ giữa những người yêu nhau, không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.
Trong suốt bữa ăn, Tiêu Minh Dự rất bí mật quan sát bàn ăn của An Tống và Văn Vãn.
Chỉ là ăn cơm thôi, sẽ không có chuyện gì, huống chi đối phương còn là xã giao có tư cách tốt.
Tuy nhiên, nửa giờ sau, một chiếc xe sang trọng bắt mắt và đắt tiền bất ngờ xuất hiện ở bãi đậu xe bên ngoài khách sạn.
Tiêu Minh Dự vừa uống nước vừa vội vàng liếc nhìn, nhíu đôi lông mày rậm, khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu cảm như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]