An Tống bị ép nhào vào trong ngực Dung Thận, chóp mũi đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhất thời không có phản ứng.
Nếu không phải người đàn ông ôm cô, có lẽ cô đã ngã rất thảm rồi.
An Tống xoa mũi ngẩng đầu lên, hốc mắt đều là hơi nước, mũi đau nhức hồi lâu không nói nên lời.
"Đụng đau à?" Dung Thận nâng mặt cô lên, kéo cổ tay cô gái xuống, quả nhiên nhìn thấy chóp mũi nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, lông mày rậm lập tức cau lại, "Để anh xem nào?"
An Tống ngẩng mặt lên không nói gì mà nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Cô thấy rõ sự lo lắng và quan tâm trong mắt Dung Thận, động tác ôm má cô cũng nhẹ nhàng dịu dàng.
Đó là khoảnh khắc mặt trời lặn bao trùm núi rừng, những tia nắng chiếu xuống xung quanh ngôi biệt thự.
Người đàn ông và cô gái đứng bên con đường phủ đầy ánh nắng chiều tà, cục cưng An An náo nháo một hồi rồi ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân họ, hình bóng xiên trên mặt đất, nhìn từ xa, phong cảnh đẹp thật.
Trình Phong còn ngồi trong xe không biết làm sao: "..."
Anh muốn ra khỏi xe để vuốt ve con chó, nhưng cảm thấy không đúng lúc.
Cứ lái xe đi thế này, còn sợ cửa xe va chạm vào Cửu gia.
Hai người có thể ôm nhau nhưng tránh xa khỏi xe được không?
Bây giờ anh muốn lùi xe cũng rất vất vả.
An Tống hít mũi hai lần, nhỏ giọng nói: "Không đau nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527746/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.